Friday, November 16, 2007

Bình Thường Thôi

Bình thường nắng bỏ ngày đi
Tuần hoàn sáng-tối, rất chi bình thường
Thương nhau chưa hết đoạn đường
Chia tay là lẽ bình thường phải không?

Sầu Đâu giờ chắc trổ bông
Bình thường em vội theo chồng vu qui
Bình thường thôi, trách móc gì
Nhanh em kẻo lỡ xuân thì phôi phai

Bình thường đêm nối tiếp ngày
Mùa Thu lá rụng, một mai Xuân về
Bình thường thôi, nào hẹn thề
Sông bồi, núi lụn có hề chi đâu

Sông sâu dù sập nhịp cầu
Rồi mai ai nhớ thuở đầu lơ ngơ
Thời gian nào có đợi chờ
Không duyên, hết nợ hững hờ đương nhiên

Bình thường ai cũng đời riêng
Mừng em duyên mới, muộn phiền chi anh
Lá vàng rụng, lá mới xanh
Mai ai nhớ lá lìa cành hôm qua

Bình thường thôi chuyện tình xa
Nếu có tác hợp mới là lạ đây
Bình thường thôi lá bỏ cây
Bình thường em đón vui vầy người ta

Bình thường thôi...
Sao xót xa?

Con Tằm Đến Chết Tơ Vương

Đôi bờ chia bởi giòng sông
Đôi ta xa bởi mặn nồng nhạt phai
Ngỡ lầm muối mặn, gừng cay
Sao em nỡ vội...
Rụng hoài lá ơi!

Đông quê nhà lạnh hơi hơi
Bên này có chốn tuyết rơi mỗi ngày
Nhớ đâu cổ tích lạc loài
Bỗng dưng ngẫm nghĩ thương hoài Thủy Tinh
Chuyện thời xưa đã buồn tình
Em không thương nữa
Thôi mình thương thân

Em theo chồng có phân vân
Cơm canh không ngọt bâng khuâng nhớ mình?

Bỗng dưng thương quá Lục Bình
Nổi trôi vẫn tím chung tình thời gian

Nhà em giờ chắc rộn ràng
Chúc em hạnh phúc
Bẽ bàng tình anh!

Nắng nơi này, nắng mong manh
Cây bên này đã trơ cành khẳng khiu
Quê nhà mùa cưới, mùa yêu
Bên này mùa lạnh để nhiều nhớ thương
"Con tằm đến chết tơ vương"
Tình anh khắc cốt ghi xương ân tình

Ngỡ đôi ta bóng với hình
Đêm buông, đèn tắt anh nhìn tối đen
Thị thành buôn bán bon chen
Xin em thói chợ đừng quen nhiễm nhiều

Gió nơi này, gió hiu hiu
Lá còn thưa thớt, rớt chiều gió bay
Em bây giờ, em của ai
Anh bây giờ của chuỗi ngày cố quên
Thương nhau ao ước lâu bền
Thôi
Cuộc tình lỡ bắt đền ai đây?

Chúc em trăm tuổi sum vầy
Chồng thương em gấp mấy lần anh thương
"Con tằm đến chết tơ vương"

Ru Lòng

Ầu ơ
Thôi ớt đừng cay
Đừng trách móc Bậu ngày mai theo chồng

Ầu ơ
Nước lớn
Nước ròng
Lục Bình trôi tím cả giòng đưa dâu
Chưa xây kịp lỡ nhịp cầu
Chuyến phà Rạch Miễu tím màu hoàng hôn
Bằng Lăng nở tím bên cồn
Bông Mua đâu bán bồn chồn tím theo...

Giọt sương nào nóng, trong veo
Cay cay trong mắt lăn theo nắng chiều

Biết sao ít?
Biết sao nhiều?
Biết sao cho đủ những điều người ta
Ở xa giờ lại càng xa
Trách biển sao rộng để mà lạc nhau
Chắc gì đã có kiếp sau
Thôi đừng an ủi
Tủi trào tủi thêm

Chăm tóc mượt
Lo tay mềm
Người ta rước mất
Buồn thêm một lần!
Thôi đừng do dự bước chân
Qua cầu đi Bậu
Buồn phần riêng Qua

Rồi mai Bậu của người ta
Có thương có nhớ cũng là mơ thôi
Trầu cau xưa nhai đỏ môi
Giờ ai ăn nữa quên rồi thủy chung

Ầu ơ
Tan mộng tương phùng
Lấy chồng đi Bậu
Vui cùng người ta!

Tôi Sẽ Không

Tôi sẽ không
Còn yêu thương nữa
Lửa mặt trời rồi cũng tắt thôi
Em đi mất hồn không chỗ dựa
Bóng hay hồn ngã xuống chân tôi

Đời rất vội, thời gian rất vội
"Xa mặt cách lòng" tất yếu thôi
Trách nhau chi
Em buồn thật tội
Tôi hóa Lục Bình lặng lẽ trôi

Rồi mai hoa cưới ngang sông rộng
Xin thả theo giòng một cánh bông
Trùng dương vật vã cồn biển động
Để báo tin tôi em lấy chồng!

Tôi sẽ không
Còn thương yêu mãi
Sao trời có lúc cũng phôi phai
Rồi mai em sẽ thôi con gái
Tự nhủ lòng tôi ớt đừng cay

Lục Bình Ơi

Nhỏ bây chừ... sắp Vu Qui
Nhỏ thôi nhỏ nữa, vội đi lấy chồng
Thôi banh đũa
Thôi rắn rồng...
Tập làm người lớn
Buồn không một người?

Nhỏ bao nhiêu
Chớm đôi mươi?
Vết son trên nét môi cười chưa quen
Thị thành là chốn bon chen
Nhỏ lên phố lạ sang hèn, vàng thau

Áo cưới dài
Giày gót cao
Tội bàn chân nhỏ thuở nào hồn nhiên
Bến sông quê khoảng trời riêng
Chân trần in dấu bờ nghiêng lở rồi
Bến sông bên lở bên bồi
Lục Bình ơi chỉ dấu hồi xưa đâu?

Chiều Lập Đông

Khi không bỗng nhớ
Chợt buồn
Ngập trời mây xám, cây buông lá vàng
Nhành trơ in bóng hai hàng
Không trung vắng bóng chim đàn thiên di

Mùa Đông đến
Mùa Thu đi
Lẻ loi Hoàng Cúc chút gì áo xưa?
Trời đang mưa hay không mưa
Sương hay mưa bụi mãi chưa ướt đầu

Còn lắt lay lá phai màu
Xác xơ cây đứng nghiêm chào mùa thay
Muôn cành chới với bàn tay
Níu mù sương, níu nắng ngày hiếm hoi

Xe hoàng hôn đi như trôi
Giữa hai bờ tối bồi hồi ngày tan
Chiều âm thầm không tiếng vang
Nhạt nhòa duy chỉ Cúc vàng
Vàng tươi

Chiều Lập Đông, cảnh như người.

Gởi Mừng Em

Gởi mừng em chút mùa Đông
Em mặc áo cưới nắng không nóng người
Hoa cầm tay sắc thêm tươi
Lạnh hồng đôi má nụ cười thêm xinh

Gởi em kỷ niệm chúng mình
Buồn anh giử lại
Vui xin trã người

Và em mãi mãi hai mươi
Ở trong tâm tưởng nụ cười hồn nhiên

Giử riêng anh sương u phiền
Gió mùa Đông
Gió
Triền miên thổi hoài

Mùa Đông ngày ngắn đêm dài
Lạy trời mưa tuyết nhớ hoài áo xưa
Gởi em chút lạnh đủ vừa
Nguôi nắng nhiệt đới trong ngày đưa dâu

Biển bây giờ nào đã sâu
Làm sao đo được nỗi sầu hở em?

Chiều Lang Thang Ra Biển

Chiều bâng khuâng điệu nhạc xưa
Hoa chanh rụng trắng hương thừa còn thơm
Mây đầu non mõi tay ôm
Buông trôi theo gió chiều hôm chập chùng

Bao giờ đôi lứa tương phùng
Bao giờ ríu rít Nhỏ cùng anh vui
Ngày không em
Ngày ngậm ngùi
Thoảng hương trong gió đâu mùi tóc mây?

Giao mùa xơ xác ngàn cây
Giao ngày sáng-tối vơi đầy hoàng hôn
Tím mây lây tím ngát hồn
Chiều đem bóng tối vùi chôn mặt trời
Về thôi, lá rụng tơi bời
Về ôm nỗi nhớ xa vời Dấu Yêu

Chiều đi ngang biển vắng nhiều
Dấu chân xưa dưới thủy triều còn không?
Chiều đi ngang biển mênh mông
Bao nhiêu muối đủ mặn nồng chưa em?
Cúi hôn bọt sóng ướt mèm
Cay xè đôi mắt vẫn thèm dấu xưa

Biển ngàn năm vẫn đong đưa
Nói sao em hiểu để vừa lòng Cưng?
Cánh Hải Âu chợt ngập ngừng
Muốn ôm lấy biển bỗng dừng lửng lơ
Nhỏ ơi dù lắm nghi ngờ
Đã thương xin chớ hững hờ đau nhau!

Biển Lập Đông
Lạnh sóng trào
Hoàng hôn thứ Bảy nơi nào Dấu Yêu?
Nhớ nhau quay quắt đã nhiều
Xa nhau buồn hóa thủy triều Nhỏ ơi!
Cho dù biển rộng ngàn khơi
Xin làm sóng biển ngàn đời ru em

Chiều Thứ Sáu Lập Đông

Buổi chiều thứ Sáu Lập Đông
Đi đâu hối hả chen giòng xe qua
Đường về bên đó có xa
Đêm buông, phố vắng, lối nhà lạnh không?

Bên này sa mạc mênh mông
Hoa vàng thấp thoáng, bụi hồng chân mây
Xuống đèo èo uột bóng cây
Mặt trời khuất núi giăng đầy hoàng hôn

Nhành xao xác, gió bồn chồn
Cánh chim vội vã gọi hồn tà dương
Lá vàng thêm ánh đèn đường
Cúc vàng lóng lánh ngỡ dường nắng vương

Chiều Lập Đông lắm mù sương
Nhòa phai bóng núi, đêm dường rất khuya
Cuốn theo xe chiếc lá kìa
Cuốn theo niềm nhớ còn chia cách người

Chạm vai chiếc lá còn tươi
Ửng hồng màu lá-nụ cười Dấu Yêu
Nhỏ ơi thứ Sáu trời chiều
Ngập trong niềm nhớ thật nhiều Nhỏ ơi!

Bướm Phượng

Lại người quen nữa theo chồng
Sao em không gửi thiệp hồng mời anh?
Hèn chi, nắng cứ mong manh
Hèn chi mưa bụi đồng hành Lập Đông

Rước dâu về phải sang sông
Lục Bình trôi tím cả giòng Tiền Giang
Hoa Bằng Lăng nở hai hàng
Bờ đê cũng tím bạt ngàn bông Mua
Bìm Bìm tím giậu gió lùa
Dưới kinh Súng tím được mùa bội thu
Bến sông rụng trắng Mù U
Bướm vàng chấp chới khói mù pháo reo...

Em qua cầu nhớ cầm theo
Thả con bướm Phượng héo queo thuở nào
Biết đâu sóng nước dạt dào
Trôi qua biển rộng tìm vào bờ anh

Bên quê cây lá ngời xanh
Bên này rừng trụi trơ cành hắt hiu
Buồn lang thang ra biển chiều
Tìm con bướm Phượng đượm nhiều hoài mong

Ừ thôi, người sẽ theo chồng
Ngàn năm cánh Phượng vẫn hồng sắc hoa

Có Người Làm Mẹ

Có người làm mẹ hôm nay
Sáng âm u quá, bên ngoài trời mưa
Hai hàng cây lá rụng thưa
Gió hiu hắt lạnh cho vừa niềm riêng

Đời vô tình
Mình vô duyên
Chưa quen người đã xuống thuyền sang sông
Bây giờ trời đã Lập Đông
Bây giờ người đã lấy chồng sinh con
Ừ thôi, má thắm môi son
Giử trong tâm tưởng để còn nhớ nhau
Mai này nếu có kiếp sau
Xin đừng mơ nữa, niềm đau vẫn còn!

Người ta đưa võng ru con
Câu ca vời vợi bướm vàng, mù u(*)
Mưa phùn bay, trời âm u
Lập Đông rồi đó, mùa Thu đã tàn
Trước nhà thôi nở Hồng vàng
Lẻ loi bên lối đôi Hoàng Cúc thôi

Thôi
Người ta thành mẹ rồi
Thơ văn gác lại, Nhỏ ngồi ru con


(*) "Bướm vàng đậu đọt mù u
Lấy chồng càng sớm, lời ru càng buồn"
Ca Dao

Cây Lá

Ừ em như lá
Anh làm cây
Lá bỏ đi chơi, đợi nhánh gầy
Lá xanh, vàng, đỏ... chao, điệu vậy
Lại còn theo gió bay theo mây

Lá rụng đầy sân, cây hanh hao
Cuốn theo chiều gió, lá xạc xào
Lá đến nơi nào, cây vẫn đợi
Về cội lá ơi, để gần nhau

Chào đón mặt trời, cây nâng lá
Lá vươn đón nắng tận trời xa
Mỗi chiều nắng tắt em buồn bã
Cành khẽ đu đưa giấc hiền hòa

Là lá nên em hay hờn dỗi
Ngày mưa giọt lá rơi không thôi
Tóc em xanh mướt, anh cằn cỗi
Chim về kể chuyện chốn xa xôi

Rồi lá rời cây, cây ốm xương
Thiếu cành, lá úa rơi muôn phương
Em ơi, ta đợi mùa Xuân lại
Hạnh phúc ngời xanh trời yêu thương

Mùa Yêu

Trăm bài thơ
Ngàn bài thơ
Có giúp tình ta thỏa ước mơ?
Ừ, Duyên sao lại đi liền Nợ
Vay mượn thuở nào, nhện giăng tơ

Nhỏ gỡ giùm anh sợi tơ hồng
Vườn hồn cây cỏ lại đơm bông
Ngoài kia lá rụng thêm mong nhớ
Thương Nhỏ Thu tàn lạnh lắm không?

Sương mỏng bâng khuâng vướng mặt trời
Tàn cây chấp chới cánh vàng rơi
Nhỏ ơi xa cách làm sao vợi
Hoàng Cúc còn rưng nắng rạng ngời

Anh đợi mùa Đông ghé thăm nhau
Để ấm nhiều hơn nụ ngọt ngào
Để lạnh đôi mình thêm gần gủi
Đêm của mùa Đông sáng thêm sao

Anh tạo vườn thơ cho tình ta
Dùng vạn ngôn từ thay cỏ hoa
Tạo hóa làm Thu mùa tàn tạ
Mình có mùa Yêu thương thiết tha

Bốn Bề Quạnh Hiu

Nắng vàng hơn nắng hôm qua
Hương chanh nở trắng sau nhà thơm hơn
Trời xanh cao nhẹ gió vờn
Cớ gì chiếc lá giận hờn bỏ cây?
Mai mùa Đông trơ nhánh gầy
Buồn vui rồi cũng rụng đầy dưới chân

Nắng trưa qua phố tần ngần
Tím màu hoa Cúc bâng khuâng trước thềm
Lá rơi hay dấu chân mềm
Hồn ta hóa cỏ êm đềm đón nhau

Cuối mùa Thu ngày qua mau
Bước chân em?
Lá xôn xao gió về
Vàng ươm thảm lá đôi lề
Sao em không đến
Bốn bề quạnh hiu

Chiều Ngang Sa Mạc

Nghe chiều thứ Sáu thênh thang
Thả cương sa mạc gió tràn núi non
Hoa vàng dạo đó vẫn còn
Tơ hồng dạo đó héo hon bao giờ

Triền đồi cỏ úa phất phơ
Con đường uốn lượn đôi bờ đá khô
Biển ngàn xưa vết sóng xô
In lưng chừng núi tựa hồ hôm qua

Nhỏ ơi dấu tích chưa nhòa
Trái hoàng hôn rụng vỡ òa tím mây
Đường xưa, cảnh cũ còn đây
Nhỏ đâu biền biệt vơi đầy buồn vui

Bùi ngùi bụi
Nhòa mắt cay
Biển xưa dù cạn còn hoài sóng xưa
Khát lòng sa mạc mong mưa
Bao giờ anh lại đón đưa Nhỏ về?

Chiều ơi, thứ Sáu đam mê
Hoàng hôn sa mạc tóc thề thoáng bay
Hoa vàng còn đó chờ ai
Tơ hồng khô héo đợi ngày hồi sinh?

Chiều trên sa mạc một mình
Lơi vòng tay lái rung rinh chân trời
Triệu ngàn hạt cát mù khơi
Đâu hạt hạnh phúc riêng dành đời nhau?

Cúc Tím

Chiều ơi Cúc tím rưng rưng
Nhỏ xa vời vợi bảo đừng gọi nhau
Ngày phai nhanh
Cúc thẫm màu
Còn đâu điện thoại ngọt ngào tiếng em
Hiu hiu gió
Mượt cỏ mềm
Công viên vắng ngắt êm đềm lá rơi

Hoàng hôn rồi Cúc tím ơi
Tím chi vời vợi mây trời tím theo
"Thương nhau mấy núi cũng trèo..."
Sao đành ngơ ngẫn mặc bèo mây trôi

Một mai người có xa xôi
Hoa còn tím nữa hay thôi vậy mình?

Tùy Bút Halloween

Bé giả thiên thần đi xin kẹo
Nhỏ khéo giả khờ chiếm tim anh
Từ đó theo hoài nhau lẻo đẻo
Nhỏ lắc đầu cười, trái còn xanh

Anh không làm hoàng tử
Anh không làm siêu nhân
Chỉ là tên cù lần mơ mộng
Tim gởi Nhỏ giờ hồn anh trống rỗng
Anh mong chờ Nhỏ mãi Nhỏ biết không?

Những chiếc đèn lồng bí đỏ
Những bóng mờ đung đưa trong gió
Bên đó bây giờ Nhỏ có vui?
Bên này hiu quạnh ngậm ngùi
Hoa chanh rụng trắng ngỡ mùi tóc ai

Đêm hóa trang
Đêm thật dài
Ước gì Nhỏ đến bên ngoài phòng anh!

Thu Hoài Niệm

Cảm tạ mùa Thu cho lá rơi
Cho chim di trú vội ngang trời
Cho tà áo lụa ngời hoa Cúc
Chút lạnh hoàng hôn buồn chơi vơi

Vợi lá rừng chưa bên xứ xa
Giáo đường đầu dốc chuông ngân nga
Hòa sương cành trụi nghìn tay vẫy
Ai thấy giùm nhau chút lệ nhòa

Những con đường nhỏ đầy lá đỏ
Có sóc nâu đi giấu quả sồi
Nhỏ giấu tình ta rồi, đâu đó
Anh lọ mọ tìm mãi không thôi

Rồi mai mốt tuyết rơi ngập lối
Ai ấp ủ giùm tay em tôi?
Mùa Đông bên ấy ngày mau tối
Trên tuyết có còn dấu song đôi?

Thôi kể làm chi câu chuyện cũ
Mùa Thu sầu úa cảnh thêm buồn
Cảm tạ mùa Thu, say giấc ngủ
Trơ cành, rụng cả Diêu Bông luôn

Bình Thường Chiều Thu

Nghe hiu hiu gió gọi chiều
Trời rưng rưng nắng nhẹ hều lá bay
Bàn tay lạnh nhớ bàn tay
Nắng vàng nhuộm lá cuối ngày vàng cây

Thu rụng lá phơi nhánh gầy
Nhỏ xa xôi để nơi nầy nhớ nhung
Nghe Thông reo gợi ngàn trùng
Nhìn mây tim tím hình dung áo nàng

Chiều rạng rỡ hoa Cúc vàng
Chiều bâng khuâng rụng hai hàng lá Phong
Chiều xưa hoa tím bên sông
Chiều nay mây phủ ngập lòng Bằng Lăng
Sợi buồn trước gió nhện giăng
Còn đan suối tóc ngón măng tơ gầy?

Chiều phai bóng ngã hàng cây
Chiều lao xao lá rụng đầy lối đi
Hoàng hôn phố thị nhu mì
Công viên vắng lặng thầm thì gió ru

Ngủ ngoan nha Nhỏ xa mù
Ngủ yên, tự nhủ, mùa Thu tâm hồn
Cuối chân trời dấu môi hôn
Bên kia biển rộn sóng cồn: Quê hương

Ừ, chiều Thu rất bình thường
Bỗng dưng hiu hắt tha phương ngập lòng
Bây giờ Nhỏ nhớ anh không?

Cảm Ơn Nhỏ

Cảm ơn Nhỏ hiểu giùm anh
Trái tim lãng mạn đã thành tự nhiên
Chút sương mù, lá rơi nghiêng...
Một tà áo lụa, vành khuyên hót dồn...
Có gì đâu ngẫn ngơ hồn
Có gì đâu chợt bồn chồn tâm can

Cảm ơn Nhỏ đã dịu dàng
Tâm hồn phiêu lãng quy hàng tình em

Saturday, October 27, 2007

Mông Mênh

Không có mặt trời
Không có em
Trùng trùng sương khói mây buông rèm
Thèm lang thang phố trong tay ấm
Bí đỏ cửa nhà, đâu Lọ Lem?

Em lớn thiệt rồi còn nhỏng nhẻo
Hàng đêm điện thoại bắt anh ru
Em cười tiếng ngọt như ngậm kẹo
Ngủ ngoan em nhé, xa biệt mù

Anh nhủ lòng anh như mùa Thu
Ngàn cây buông lá, chim viễn du
Bỗng dưng hoa Cúc tưng bừng lại
Thắp lửa tim mình hết thâm u

Em ngủ như mèo con trong chăn
Giăng mây bớt sáng bóng chị Hằng
À ơi, ngọn gió Thu ru ngủ
Đừng đến rồi đi, buồn giăng giăng

Anh lắng nghe mình, nghe lá rơi
Cựa mình luân chuyễn của đất trời
Nghe tiếng khẽ khàng em thở nhẹ
Ngỡ sóng trùng dương vọng xa khơi

Anh đợi bình minh, đợi hoàng hôn
Đợi đung đưa biển, đợi sóng cồn
Đợi tình yêu đến, ngày vui đến
Em vẫn xa xôi, buồn ngập hồn

Giật mình chiếc lá hôn lên tóc
Em học bài chưa, có ngoan không?
Trời âm u quá, mây sắp khóc
Anh nhớ em mà Thu mênh mông

Mẹ Ngồi Chải Tóc

Chiều mẹ ngồi chải tóc
Búi chưa đầy trái cau
Nhớ xưa con đi học
Tóc mẹ chưa ngã màu

Nhớ ngày nào Cha kể
Mẹ leo ghế chải đầu
Sợi dài miên man thế
Thời gian trôi về đâu?

Dấu thời gian trán mẹ
Phai nụ cười thanh xuân
Hoàng hôn rưng rưng khẽ
Ngày đêm thay không ngừng

Mẹ ngừng tay gở lược
Chùm tóc như khói mây
Có bao nhiêu mơ ước
Cho con được thế này

Nhìn sương chiều bãng lãng
Bóng mẹ nhòa hoàng hôn
Trời mông mênh vô hạn
Sóng trùng dương ngập hồn

Bão Lửa

Ai đốt hoàng hôn ráng chiều đỏ rực
Cháy núi...
Cháy rừng...
Hừng hực lửa reo
Gió quạt lửa qua vực thẳm, dốc đèo
Khói che mất mặt trời như nhật thực

Đêm thao thức Nhỏ làm gì khuya vậy?
Ở bên này sa mạc lửa trùng vây
Có phải hờn ghen người ta đốt đấy
Câu thơ ngày xưa dọa đốt rừng cây

Cháy rồi Nhỏ hoa Dã Quỳ đồng nội
Cháy rồi em những cụm Cỏ Phiêu Bồng
Cháy sông cạn nhánh Xương Rồng vô tội
Cháy đêm ngày...
Nhỏ còn giận anh không?

Cả rừng Thông run vù vù khiếp hãi
Cháy cháy đồng hoang sáng lóa tàn bay
Nung hạt cát vô tri dần tan chãy
Đông lại thành thủy tinh tím vì ai?

Hạt cát thôi bay
Chúng mình còn lại
Hạnh phúc trong ngần thủy tinh tím trên tay
Vì lửa cháy
Vì hờn ghen của Nhỏ?
Anh biết lỗi rồi, đâu dám quen ai!

Hình Bóng

Ào ào gió
Rào rào cây
Trùng trùng điệp điệp lá bay trên đường

Rầm rì sóng vọng trùng dương
Thông sừng sững chặn gió phương Bắc về

Vàng phơi lề
Vàng ngập lề
Lá ôm ấp lá hẹn thề tử sinh

Chừ hoàng hôn
Mai bình minh
Hề chi Hoàng Cúc lung linh mặt trời

Đuổi theo nhau tận chân trời
Lá cuốn theo
đời theo nhau

Lời không roi vọt mà đau
Tình không nanh vuốt cấu cào rách tim
Nhỏ ơi
Lặn lội đi tìm
Trách nhau chi tội
Nỗi niềm người thương

Đêm nhìn vách
Ngày soi gương
Bên hình là bóng bỏ dường được đâu?

Qua sông bóng rớt dưới cầu
Ngỡ trôi mất bóng ngờ đâu bóng còn
Đâu cần hẹn biển, thề non
Chúng mình-hình bóng sắt son duyên tình

Nửa đêm gió lộng giật mình
Bật đèn ngó bóng bên hình còn nguyên

Bỗng Dưng

Bỗng dưng không thích làm thơ nữa
Lửa tắt rồi sao?
Nhỏ làm cao?
Ngày mau hết quá, mưa trước cửa
Mây cứa mặt trời đỏ vết dao

Dạo đó Nhỏ còn ngồi xếp hạc
Anh còn nhút nhát thơ xa xôi
Thương lục bình trôi hoa tím ngát
Câu hát đồng dao còn vương môi

Rồi như con nước theo về biển
Có những niềm riêng, những buồn riêng
Bỏ nguồn giòng nước đi vĩnh viễn
Xa cội bềnh bồng biết truân chuyên

Bỗng dưng làm biếng không thơ nữa
Giữa chừng cây lá đã hanh hao
Hoài bão tan rồi, cành hết nhựa
Lệ rớt lên trời lóng lánh sao

Chú -Thím

Ừ em cứ gọi anh bằng "Chú"
Người ta kêu "Thím" có sao đâu
Ra mắt họ hàng nơi quê cũ
"Chú Thím dìa chơi được bao lâu?"

Dâu mới thẹn thùng bên rể mới
Anh chọc gọi hoài "Thím nó ơi"
Mấy cháu thập thò ngoài cửa sổ
"Thím của tụi mình xinh ghê nơi"

"Chú Thím" mời cơm bên nội, ngoại
"Hai đứa chừng nào có... cháu đây?"
"Chú" cười nhìn "Thím" ngầm hỏi lại
"Thím" liếc "Chú" mà má đỏ hây

Nhỏ bây giờ gọi anh bằng "Chú"
Nghe riết sao mà quá dể thương
"Thím ơi" tiếng Việt đầy ẩn dụ
"Chú-Thím" tự tình cùng quê hương

Chiều Mưa Bụi

Giận rồi
Nắng bỏ ngày đi
Ghét rồi
Nhỏ chẳng nói gì
Buồn hiu

Ngồi đếm lá
Biết bao nhiêu
Thoảng cơn gió cả rừng chiều lá bay!

Nắng nhạt nhòa
Mưa lai rai
Bụi mưa nhỏ xíu rơi hoài ướt đâu?
Nhỏ bao giờ hóa cô dâu
Để ngàn cây lại xanh màu Diêu Bông

Một mai Nhỏ có theo chồng
Ngón tay áp út xin lồng nhẫn anh

Mây giăng mù
Mưa mong manh
Đọng trên đuôi lá long lanh nỗi buồn

Chút gì nhẹ tựa lá buông
Mưa phùn lành lạnh khơi nguồn nhớ nhau

Nhỏ ơi rừng đã thay màu
Cuốn theo chiều gió phương nào lá thư?
Tiếng đàn xưa còn âm dư
Áo dài ngày đó bây chừ nơi đâu

Bụi mưa lâu ướt mái đầu
Đưa tay đón lá vẫn màu áo xưa!
Bây giờ bên đó còn mưa?
Bây giờ bên đó ai đưa đón nàng?

Chiều rơi chi nhiều lá vàng
Chiều mưa chi lạnh bàng hoàng nhớ em!

Lá Thu

Chợt thương lá vì lá không biết nói
Phút chia lìa lặng lẽ đổi màu thôi
Như lúc giã từ mình cùng bối rối
Màu lá Phong dường môi má xa xôi

Lá về cội, làm sao mình về cội?
Cánh Lục Bình theo sóng mãi trôi xuôi
Chim thiên di bay về Nam chi vội
Dõi chân trời bâng khuâng nhớ không nguôi

Chiều Thu

Lao xao lá
Rì rào cây
Xanh ngăn ngắt chẳng chút mây gợn trời
Khóm Hoàng Cúc rạng rỡ ngời
Nắng vàng ươm đuổi nhau rơi đàn đàn
Đường thẳng tắp cây hai hàng
Đôi lề ăm ắp muôn ngàn lá phơi
Nắng mà không nắng hơi hơi
Buồn lâng lâng thoáng chơi vơi lạ lùng
Chút hoài niệm nhòa không trung
Chút thương, chút nhớ hòa cùng mênh mang
Chiều ngẫn ngơ áo lụa vàng
Dần thay áo tím dịu dàng hoàng hôn
Chiều chiều ơi
Chiều ngập hồn

Hoài Niệm

Hàng Phong lá đỏ
Nhỏ xíu giáo đường
Ngôi trường Tân Anh Cát Lợi
Cuối tuần tơi bời lá rụng
Chiều rung tiếng chuông...
Đẹp và buồn

Người đi trong gió buông hương tóc
Tình nhọc nhằn theo kiếm muôn phương
Tháng Mười sáng chớm mù sương
Bâng khuâng lá rụng trời dường vào Thu
"Bướm vàng đậu đọt mù u..."
Có buồn không?
Có ai ru bây giờ!

Thu lại về
Cúc vàng mơ
Thu về lại nữa hững hờ lá rơi
Chợt hoài niệm thoáng xa vời
Nghe chim gọi bạn ngang trời thiên di
Trong ngàn lá trãi đường đi
Đâu là chiếc lá nhu mì dấu chân?

Quay lưng bước Nhỏ tưởng gần
Bước đi mấy bước hết phần đời nhau

Nhớ Mùa Nước Nổi

Đêm mơ nước ngập trắng đồng
Lại mùa nước nổi con không kịp về
Tháng Mười biền biệt xa quê
Màu bông Điên Điển bốn bề lá bay

Chiều thơm rơm, cá nướng bày...
Nhớ sao mà nhớ, theo hoài tha phương
Chiều ngang phố, xe rộn đường
Đâu xuồng ba lá đến trường Cậu đưa
Đong đưa rau Nhút, rau Dừa
Cá Rô kho tộ chiều mưa thơm lừng...

Chiều ly hương
Chiều rưng rưng
Nghe muôn lá rụng tưởng chừng sóng xô
Cá Linh trôi từ biển Hồ
Mẹ làm mắm mặn ướp mồ hôi Cha
Có gì chua chát Cà Na
Xứ người chợt nhớ... đâu là quê hương?

Ngủ Đi Em

Ngủ đi em đã khuya rồi
Ngoài kia lá chợt bồi hồi nhẹ rơi
Ngủ lung linh ngàn sao trời
Trong mơ Nhỏ có thoáng lời thơ anh?

Dế rả rích
Cây run cành
Sương rưng rưng đọng hóa thành giọt châu
Mênh mông chi quá địa cầu
Mền riêng, gối chiếc ôm sầu riêng anh!

Nét mày cong mõng mảnh trăng
Rì rầm thông tưởng sóng giăng ngàn trùng
Ngủ đi em đêm mông lung
Ngủ ôm bóng tối ngỡ cùng tóc mây

Ngoài kia tiếng lá lìa cây
Rơi nghiêng trên cỏ mai đầy dấu chân
Ngủ đi Nhỏ cho mơ gần
Sáng mai thức dậy tần ngần nhớ nhau

Ngủ ngon nha, như thuở nào
Cuộn trong lòng mẹ ngọt ngào thương yêu
Sáng mai nhìn lá rơi nhiều
Nhỏ bâng khuâng nhớ đôi điều về anh?

Ừ thôi Nhỏ ngủ an lành
Riêng anh thức tặng thơ dành sớm mai
Ngủ mắt trong
Ngủ tóc dài
Ngủ ngoan Dấu Ái thương hoài nào quên

Đứng Giữa Hoàng Hôn

Nhỏ ơi thứ Bảy nhiều nhớ Nhỏ
Cỏ nắng Thu vàng dường xanh hơn
Gió vờn lác đác rơi lá đỏ
Chút lạnh cho lòng biết cô đơn

Chiều mơn man nhuốm tươi Hoàng Cúc
Hạnh phúc dường như vẫn xa xôi
Ôi làn tóc mượt chiều hun hút
Rưng ánh hoàng hôn đọng trên môi

Trôi mãi về đâu đàn mây tím
Ao ước gởi lòng theo cánh chim
Ai bảo mùa Thu vàng kiều diễm?
Nhỏ ở nơi xa thấu nỗi niềm?

Im lìm ghế trống trông lá rụng
Nắng đã phai nhòa, ngày cũng phai
Mặt trời nghiêng xuống gần thấp chũn
Ôm hoài không đụng dẫu với tay!

Thứ Bảy hoàng hôn nghiêng lá rơi
Trống trếnh buồn ơi, Nhỏ xa vời
Chiều tha hương lạnh, đêm chờ đợi
Đứng giữa hoàng hôn gọi Nhỏ ơi!

Làm Khó Nhau Chi

Làm sao biết Thiên Đường là có thật?
Cất chia nhau ngọt mật ngát tình yêu
Nhiều hẹn hứa rồi thời gian trôi mất
Ta si mê chất ngất cũng chưa nhiều

Ta chợt hiểu xác thân còn giới hạn
Cả trời yêu cao rộng quá thênh thang
Bão thương mến ập hồn ta choáng váng
Người yêu người nắng sưởi ấm không gian

Ráng siết vòng tay ôm choàng nắng sớm
Môi tham lam hôn miết ánh mặt trời
Gió rạo rực lay vườn hồn ghê gớm
Ta Hướng Dương -Em vầng nhật chói ngời

Ta đợi bình minh, Nhỏ còn xa lắc
Sao bắt anh mong thắc thỏm đêm ngày?
Anh nhớ bàn tay, thèm hoài ánh mắt
Tóc em bao sợi thương nhớ vắn dài?

Đừng mai mốt, thời gian trôi vùn vụt
Đường hút xa, em ở mút mùa xa
Nhớ chới với từng buổi chiều hẫng hụt
Cây sân trường màu hy vọng phôi pha

Nhìn lá rụng run sợ thầm ý nghĩ
Đời đâu dài sao em cứ hoài nghi
Nhỏ nói thương, nhưng còn e dị nghị
Thương sao đành còn làm khó nhau chi?

Mênh Mang

Ngày bỗng lạ vì chia tay mùa Hạ
Hoa Cúc ngoài thềm báo mùa sang
Ngang phố cũ nao lòng cây buông lá
Chiều chan hòa cho niềm nhớ mênh mang

Ôn dĩ vãng rừng bên người thay áo
Dòng thời gian trên xa lộ trôi mau
Nhìn lá rụng thèm công viên đi dạo
Nhỏ bây giờ có còn nhớ thương nhau?

Niềm đau đáu Hướng Dương chờ nắng rọi
Nhỏ qua cầu nước trôi mãi không thôi
Anh mơ mộng mà đời chen đua vội
Nên bây giờ hai đứa vẫn xa xôi

Em bất chợt hôm nào ngồi xuống cỏ
Bỏ tóc dài cho mịn mượt trời Thu
Anh như nắng khẽ khàng hôn tóc Nhỏ
Để em cười cho đời bớt âm u

Tình anh cũ như lần đầu rung động
Thuyền giấy ngày nào cuốn theo sông
Ơi bên đó, bên nầy trời cao rộng
Mai mốt rồi Nhỏ còn nhớ anh không?

Friday, October 5, 2007

Tưng Tửng

Nhỏ như lửa còn anh... càng hơn lửa
Anh lửa cháy rừng, Nhỏ... hỏa diệm sơn
Sợ đón nhau về cháy tiêu nhà cửa
Hai đứa mình ra biển chắc ăn hơn

Mình dọn đi rồi thiên hạ mừng rơn
Bớt nhiều chuyện bớt lắm trò nghịch ngợm
Bớt thơ thất tình ủ ê phát gớm
Duyên thằng Bờm thị Mẹt dạo lơn tơn

Nhỏ tưởng giỡn, anh ngỏ lời chân thật
Lật đật trã lời em chả dám đâu
Ôi đến tỏ tình anh còn lấc cấc
Trách gì em chưa muốn làm cô dâu

Anh không ngầu như cướp biển
Không đẹp trai như tài tử Hồng Kông
(Có gã làm thơ nào giỏi tài chưng diện?)
Nhỏ mê film Hàn, chấm điểm số không!

Anh không buồn, anh tỉnh bơ... phờ
Đâu ngờ? Mà thôi, cũng phải
Anh chỉ biết làm thơ, làm thơ mãi
Đọc hoài cũng chán, mất thời giờ

Không làm thơ anh biết làm gì?
Thôi thì anh viết lăng nhăng
Anh như Cuội đợi chị Hằng
Khi tròn, khi khuyết trăng còn trêu ngươi!

Rụng Dần Hy Vọng

Nhỏ ơi cây rụng dần hy vọng
Mai khẳng khiu cành, mơ nhau không?
Vòm cây xanh mướt từng ươm mộng
Phơi nhánh xương gầy giữa mênh mông

Những khóm hồng thôi đơm hoa nữa
Hoàng Cúc vàng như chiều tiễn đưa
Thấp thoáng hàng Phong ai thắp lửa
Hy vọng rơi hoài, rơi như mưa!

Lá dựa vào cây lá che trời
Mái nhà chim, bướm ngụ tả tơi
Bướm chết
Chim đàn thiên di vợi
Anh lấy gì mơ nữa Nhỏ ơi?

Tình đợi bao giờ mùa Xuân lại
Nhỏ đợi anh về đừng quen ai?
Tình ta tùng bách luôn xanh mãi
Mặc bốn mùa cây lá đổi thay

Dấu Ái những bài thơ viết vội
Chiều hoài mong quá Nhỏ xa xôi
Hờn dỗi mùa Thu buông lá đỏ
Muôn đóa Phượng hồng riêng Nhỏ thôi

Kiếp Lá

Thà như lá ngã lưng nằm
Thảnh thơi nào kể mưa dầm, nắng hanh
Cho dù gió cuốn vòng quanh
Cuối cùng lá cũng hóa thành đất thôi
Ôm nụ Xuân, mùa qua rồi
Hôn hoài nắng ấm dấu môi ửng hồng
Xa nhau rồi nắng nhớ không?
Nắng vô tình quá, mặn nồng riêng đâu!
Thà như chiếc lá thay màu
Vẫn in áo lụa thuở nào đến thăm
Một mai Xuân ấm chỗ nằm
Trên xương lá cũ cỏ mầm xanh ươm

Khúc Tháng Mười

Tháng Mười Người vẫn xa xôi quá
Lá rụng nhiều hơn, nhớ nhiều hơn
Sương loáng thoáng vương rừng óng ả
Gió lạnh về đêm thả từng cơn

Giận hờn chi lá theo về cội
Thu gọi buồn ơi, gọi buồn ơi
Chiều buông lá đỏ sầu quá đỗi
Lòng anh như lá rơi chơi vơi

Đợi Nhỏ, đất trời mùa luân chuyễn
Gió còn gom lá giấu niềm riêng
Xào xạc cây thầm thì kể chuyện
Khép mắt hoàng hôn trời chao nghiêng

Chuyện của mùa Thu sao kể hết
Lá chết rồi sao? Cả Diêu Bông?
Người ấy lấy chồng
Ngày thấm mệt
Lá tựa muôn thuyền, đường là sông

Không sóng nhưng thuyền trôi theo gió
Gió cuốn lá vàng, buồn cuốn anh
Đêm biết Nhỏ làm gì bên đó?
Có biết tình anh luôn mướt xanh?

Mùa Nhớ

Mùa nhớ, mùa thương hay mùa Thu?
Loáng thoáng lá rơi đường sương mù
Giữa khuya trời lạnh say giấc ngủ
Chim đàn xao xác gọi viễn du

Thèm ủ bàn tay trong bàn tay
Hoài mong suối tóc tựa vào vai
Kề tai thủ thỉ làn hơi ấm
Lá rụng chiều nào như chiều nay

Rừng thay áo lụa hong nắng lụa
Màu của ngày xưa áo tơ vàng
Mùa nhớ, mùa thơ từ muôn thủa
Lá rụng bao Thu luôn ngỡ ngàng

Ngang phố quen mà như lạ phố
Lá đổ chiều nay, ôi lá bay
Lòng ngơ ngẫn ước duyên kỳ ngộ
Mùa nhớ, mùa mơ đâu dáng ai

Thu lại về đây nhớ nhung đầy
Lãng đãng hồn Thu, lãng đãng mây
Nhỏ ơi mùa nhớ mênh mang vậy
Từng chiếc chia lìa lá xa cây!

Vẫn Đợi

Nhỏ xa quá nên niềm vui xa quá
Mùa Thu về
Đâu chiếc lá ngày xưa?
Dã quỳ bên đường cho chiều óng ả
Hoàng Cúc nở rồi bên Nhỏ hay chưa?

Chiều thứ Sáu
Lại một tuần qua nữa
Đưa ta về trống trếnh chuyến xe không
Căn phòng vắng tênh nằm sau cánh cửa
Bên láng giềng xào xạc gió cành thông

Nắng lóng lánh dệt tơ trời mõng mãnh
Mây tím đi rồi
Lá cũng thôi xanh
Nhỏ xa quá nên hoàng hôn hiu quạnh
Xa ngàn trùng nên hy vọng mong manh

Lạnh chưa Nhỏ?
Gió về từ phương ấy
Chim từng bầy hối hả kéo về đây
Như mặt trời đêm qua rồi vẫn vậy
Vẫn đợi Nhỏ hoài anh rộng vòng tay

Nụ Hôn Mùa Thu

Khẽ hôn lá, lá ửng hồng đôi má
Khẽ hôn trời cao, hy vọng biếc vời xanh
Khẽ hôn nắng, nắng vàng óng ả
Thu khẽ hôn thầm biết Nhỏ nhớ anh?

Bóng Cầu Bóng Ai

Hậu giang dòng nước đục ngầu
Lục bình trôi dưới dạ cầu lơ thơ
Nay mai cầu nối đôi bờ
Con thơ, vợ trẻ bơ vơ đứng nhìn
Trách chi đá, thép vô tình
Hỏi ai soi lại bóng mình, lương tâm?
Sông ngàn năm trôi âm thầm
Nhịp cầu che mát chổ nằm các anh.

Đừng Yêu Ngàn Kiếp

Cuối cùng rồi ta cũng bỏ nhau thôi
Đâu quan trọng ai người chia tay trước
Yêu ngàn năm... có người nào yêu được?
Thương bây giờ, đừng hẹn ước xa xôi

Rồi ta cũng bỏ nhau mà đi mất
Đến lá còn lật đật trốn mùa Đông
Tất cả cuộc tình cho dù chân thật
Đến cuối đời một kẻ lẽ loi trông

Anh không hứa cùng với em trọn kiếp
Sớm muộn thời gian đuổi kịp chúng mình
Đời chốn trọ mỗi người mang duyên nghiệp
Lá rụng còn xanh nhiều quá hóa thường tình

Chỉ hứa với em trái tim còn đập
Vẫn nói lời yêu không chút ngập ngừng
Vẫn cứ làm thơ dù đời trôi gấp
Thầm gọi: Nhỏ ơi, nhớ Nhỏ quá chừng!

Đừng nói yêu nhau đến muôn ngàn kiếp
Sợ khiếp rồi em, chót lưỡi đầu môi
Mai lỡ một mình trên đời bước tiếp
Có tình nhau, đời anh chẳng mồ côi

Gảy Nhịp Cầu

Chiều xem tin chợt bàng hoàng
Nhịp cầu mới bắc ngỡ ngàng gảy đôi
Đôi bờ tưởng hết xa xôi
Cầu chưa liền bến, thôi rồi mộng tan
Chiều Bằng Lăng rũ hai hàng
Đục ngầu dòng nước vội vàng buông xuôi
Nghe phong phanh chợt ngậm ngùi
Mênh mông sóng nước dập vùi hoa rơi
Đóa Bằng Lăng lạc chân trời
Màu hoa còn tím bời bời cùng mưa?

Vườn Trăng

Trống rỗng căn phòng, trống trếnh tôi
Mông mênh bóng tối phủ chỗ ngồi
Ngoài kia trăng sáng không đủ xóa
Cây lá chập chờn trăng lẽ loi

Rồi mai mốt nữa, trăng dần khuyết
Biết lấy gì soi cánh hoa đêm
Hương nhài mùa Hạ còn luyến tiếc
Loáng thoáng thơm càng khơi nhớ thêm

Ai đếm cùng tôi muôn ánh sao
Xa khuất trời quê tuổi thơ nào
Ngày xưa ao ước Trung Thu đến
Trăng của bây giờ dửng dưng cao

Tôi dạo trong vườn lốm đốm trăng
Đâu mất Cuội mơ bóng chị Hằng
Cây đa thơ ấu cành trơ trụi
Trăng bụi thời gian đông giá băng

Yên lặng vườn nghe tiếng bước chân
Đạp lá khô rang, mùi cúc tần
Tần ngần cúi nhặt cành cỏ úa
Phai mất rồi đâu tím bâng khuâng?

Tôi ngẫng đầu lên, trăng vẫn soi
Nhìn mãi nào đâu bóng Cuội ngồi
Tôi bước vào phòng, tôi thấy Cuội
Nhìn tôi lạ lẫm trong gương thôi!

Trung Thu Xa Xứ

Hối hả xứ người quên ngắm trăng
Nao nức Thu xưa đón chị Hằng
Lồng đèn tặng Nhỏ hồn nhiên nhận
Chẻ trúc thẹo còn, Nhỏ biết chăng?

Trăng vẫn dịu dàng như thuở trước
Ai rước lồng đèn trên lối quê?
Xa lộ dập dìu xe xuôi ngược
Đèn nhỏ Trung Thu đợi anh về?

Biết kể cho ai chuyện Cuội già
Dựa gốc đa hoài đợi Hằng Nga?
Khi người ta lớn thôi mơ mộng
Thơ dại cũng đành vĩnh viễn xa

Đêm qua nằm mộng màu áo đỏ
Rạng rỡ ai xinh tựa đóa hồng
Anh ngại tình xa, xa quá Nhỏ
Mai mốt Nhỏ còn... thương anh không?

Trăng bỗng mơ màng như Nhỏ vậy
Mời trăng, mời Nhỏ ghé vào đây
Để thấy lòng anh còn hiu quạnh
Ngồi vẫn vơ buồn mơ bóng mây.

Tạp Bút Chiều

Chiều tạp bút cây vẽ vời sắc tím
Níu mây trời chim tìm hướng hoàng hôn
Núi trầm tư ngã bóng nằm chiêm nghiệm
Nắng phai mau nên gió chợt bồn chồn

Ngỗn ngang bóng hàng cây ngăn giao lộ
Đàn lá khô xao xác cọ mặt đường
Dường muốn kéo dài ngày đèn thắp hộ
Vô công thôi, đêm tối chẳng chịu nhường

Tưởng ngày chết côn trùng òa lên khóc
Buông tóc trời đêm cài lược trăng ngà
Nước mắt ai rơi lên trời hóa ngọc
Bao giờ Ngưu Lang-Chức Nữ ở chung nhà?

Những vòm lá chờ mùa Thu mòn mỏi
Thu đến rồi sao lá vội chia tay?
Thu trễ nãi nên lá bừng giận dỗi
Cho lá và Thu tìm trốn nhau hoài

Mơ Thôi

Ngủ ngon không? Hỏi mặt trời
Vẫn còn ngủ nướng, trã lời mây giăng
Sáng thứ Bảy nắng muộn mằn
Bình minh lười lĩnh in hằn dấu đêm

Mền còn ấm, nệm gối mềm
Hồn còn vương vấn êm đềm giấc mơ
Chỉ là mơ? Chút thẩn thờ
Nhỏ ơi biết đến bao giờ bên nhau?

Thoáng Thu

Cảm ơn đêm, thấy sao trời
Cảm ơn Nhỏ đến mang đời chút vui
Có đêm mưa trăng ngủ vùi
Có khi hờn giận ngậm ngùi mình anh

Ơn mưa bão, suối ngọt lành
Người xa lăng lắc, để dành nhớ mong
Sông quê nước lớn, nước ròng
Người thương xa xứ tấm lòng có xa?
Từng mùa Thu, từng Thu qua
Trong ngàn lá rụng, đâu là Diêu Bông?

Chợt Điếng

Chiều nghe gió qua ngàn thông nhớ biển
Ngỡ diệu hiền muôn sóng tự xưa xa
Vết thương vô tình chạm vào chợt điếng
Pháo cưới bây giờ thắm đỏ tựa màu hoa?

Hoài Niệm

Nghe khẽ khàng lá rụng
Nắng dịu dàng mơn man
Cúc dại vàng thung lũng
Ừ, mùa Thu vừa sang

Nhớ hàng phong lá đỏ
Nhớ rừng thông chập chùng
Giáo đường xưa bên đó
Còn ngân nga chuông rung?

Chiều trùng trùng mây trắng
Dường mây cũng thiên di
Đóa dã quỳ nhuộm nắng
Đung đưa gió thầm thì

Mùa Hạ đi lặng lẽ
Nên vắng hoe biển chiều
Sóng rì rào nhè nhẹ
Mà sao bờ liêu xiêu?

Bỗng nhớ nhiều xứ lạnh
Loanh quanh dốc phố nghèo
Nhớ mùa Thu ám ảnh
Đường thăm thẳm dốc đèo

Ta theo chim trốn lạnh
Về nắng ấm, đất lành
Hồi tưởng miền hiu quạnh
Một chút gì mong manh

Thursday, September 20, 2007

Nhỏ Giận Anh Rồi

Nhỏ giận anh rồi, ngày dài ngắn hơn không?
Trời vơi nắng, hai hàng cây chớm đỏ
Nhỏ giận anh rồi, thu vàng ngọn cỏ
Có đàn chim nhao nhác kéo nhau đi

Nhỏ giận anh chi? Hai đứa cùng buồn
Thu xa xứ chưa đủ sầu sao Nhỏ?
Nhỏ giận anh rồi, quẫn quanh phòng trọ
Điện thoại lặng im, im đến phát cuồng

Nhỏ giận anh rồi, vui bỏ đi luôn
Trưa ngoài phố nghe bần thần phiên trực
Chiếc lá lập thu dùng giằng chưa dứt
Thao thức qua đêm ngọn điện vẫn vàng

Nhỏ giận anh rồi, buồn vương vấn không gian
Điềm báo trước những hàng cây buông lá?
Nhỏ giận anh rồi, thời gian trôi chậm lạ
Hoa Lý nơi xa có đợi anh về?

Giận

Hơi đâu mà giận người dưng
"Người dưng" giận...
Ơ, không chừng... thương anh?
Trốn...
Tìm...
Cút bắt vòng quanh
Vướng tơ hồng té để thành một đôi?
Người dưng giờ biết giận rồi
Giận nhiều chút xíu... để ngồi nhớ nhau
Giận mà thương đến ngàn sau
Người dưng được giận... ngọt ngào tình yêu!

Lập Thu

Vành trăng mỏng, móng tay ai
Cấu lên trời nhớ in hoài dấu ghen
Êm mượt tóc buông màn đen
Rơi xào xạc lá bước quen trỡ về?
Đêm lập thu nghiêng tóc thề
Đèn vàng thấp thoáng soi lề thênh thang
Ừ, nay mai hoa Cúc vàng
In lên màu lá áo nàng ngày xưa...

Cây bên Người thay màu chưa?

Đêm Cuối Tuần

Nhỏ ơi thứ Bảy đêm buồn quá
Mây khói che mờ ánh sao xa
Những ngọn đèn vàng im bóng ngã
Yên vắng con đường thiếu xe qua

Cây lá im lìm say giấc ngủ
Nghe tiếng côn trùng rỉ rả khuya
Mười giờ hoa chẳng thèm hé nụ
Tâm sự không người quen sớt chia

Ngoài kia nghe rõ từng lá rụng
Chạm xuống nhựa đường xao xác khô
Ngọn nến trang hoàng từ từ lụn
Len lỏi trong đêm sợ mơ hồ

Đêm, đồng hồ chạy nghe mồn một
Đêm nhốt trần gian ngục tối đen
Đêm yên vắng quá, hồn hoảng hốt
Đâu mất ban ngày cảnh thân quen?

Vạn đèn không thể xua đêm được
Triệu người không thể thế Dấu Yêu
Nhỏ đâu rồi hãy ban điều ước
Đêm thứ Bảy rồi hết cô liêu

Đêm Đen

Nắng đâu rồi?
Đêm mênh mông
Nhỏ đâu rồi?
Điện thoại không trả lời!

Phải chi như cánh chim trời
Bay sang bên đó ngỏ lời nhớ thương
Trăng sao mờ, chắc mù sương
Đêm không tiếng Nhỏ, đêm dường thẩm sâu

Nhỏ đâu rồi?
Nhỏ biết đâu
Đêm dài quá Nhỏ, trời màu tối đen
Đêm buồn quá
Mở hết đèn
Vẫn chưa đủ sáng, đêm len vào lòng

Nhỏ bây giờ nhớ anh không?

Tần Ngần

Vì Người còn thả tóc
Nên gió còn thiết tha
Bàn chân trần như ngọc
Nên cỏ non mượt mà

Người ta còn mơ mộng
Thơ tình anh bâng khuâng
Người nuôi nhiều ước vọng
Nên lời thương ngại ngần

Trong vần thơ anh viết
Biết hiểu tình anh chưa?
Chúng mình còn cách biệt
Nhớ nhung sao cho vừa?

Chưa đưa về chung lối
Nên đường dài hắt hiu
Nắng mưa còn thay đổi
Nên tím ngát trời chiều

Có những điều chưa nói
Chưa đâu là không đâu?
Nhỏ ơi, đâu mà vội
Còn bên nhau bạc đầu

Điên

Yêu nhau duy chỉ còn ta tỉnh
Nhìn lại quanh mình thế giới điên
Xã hội thời nay toàn suy tính
Ta đón nhau vào một cõi riêng

Nóng

Một trăm mười độ? Chết người!
Thương cây héo rũ
Nụ cười quắt khô
Nung trời đất, cạn sông hồ
Đâu bằng nỗi nhớ hư vô bóng hồng

Trưa chang nắng, trời xanh trong
Nhỏ đâu im tiếng đốt lòng chờ mong?

Tìm Tôi

Trong hoài niệm tôi tìm tôi
Trốn trong ký ức đâu rồi hồn nhiên?
Quên danh vọng
Quên muộn phiền
Theo cánh diều giấy trên miền quê xa
Lục bình trôi trong chiều tà
Hoa cau thoang thoảng trắng ngà trăng khuya

Cánh hồng phượng rơi ngoài kia
Dấu môi tôi chẳng thể lìa vết chân
Qua sông mây trắng tần ngần
Áo xưa tôi nhớ, xa-gần tình yêu
Tôi về ngọn gió nâng niu
Gởi hương Hoa Lý bao điều phân vân

Tôi tìm tôi
Bụi hồng trần
Tôi tìm tôi giữa vạn phần lo toan
Ngày hư hao
Đêm chẳng tròn
Tôi đi lang bạt vẫn còn nhớ quê
Nên xin em nuôi tóc thề
Xin em gầy dáng, đam mê áo dài

Xa quê hương xin một ngày
Bên tôi Nhỏ nghỉ tựa vai phong trần
Xin vì Em tôi dừng chân
Xứ người cạnh Nhỏ tôi gần quê hương
Tôi tìm tôi giữa đời thường
Nhỏ là tôi đó, chung đường thiên thu?

Đàn Xưa

Còn ngân rung những dây đàn
Hơi còn ấm phím ngỡ ngàng người đâu?
Còn vang vọng cuối thang lầu
Gót hồng thấp thoáng guốc mầu khuất xa
Gió phơ phất cành la đà
Dường như lụa áo đôi tà còn bay
Hương hoàng lan thoang thoảng hoài
Nhắc nhau mùi tóc một ngày thần tiên

Sợi cuối cùng nắng rơi nghiêng
Tiếng đàn hoài niệm giữa triền hoàng hôn
Từng giọt tím rụng vào hồn
Khúc nhạc xưa...
Xưa vẫn bồn chồn sao!

Mong Mưa

Vầng dương đốt lửa chi nhiều
Trời không mây thiếu cánh diều tuổi thơ
Nhỏ xa xôi nói chi giờ?
Cỏ hoa xơ xác đứng chờ gió sang

Trời xanh ngắt
Nắng chang chang
Xứ người nắng cũng rũ vàng héo hon
Lá khô cong giẫm vỡ giòn
Bên kia Thiên Lý có còn đượm hương?

Nắng nung đen nhánh nhựa đường
Lơ thơ đồi núi Hướng Dương vẫn vàng
Ước như cây đứng hai hàng
Giang tay che mát dịu dàng lối em

Mưa đi đâu?
Đất khát thèm
Nhỏ đâu không biết vắng đem nhớ về
Chợt ước ao suối tóc thề
Trắng mây tà áo đam mê gió vờn

Không bóng mây trời cô đơn
Ngày như sa mạc, giận hờn gì nhau?
Ơi em, tình đợi mưa rào
Nhỏ ơi, tưới mát ngọt ngào hồn anh!

Biển Chiều

Chiều mang mây tím về trên biển
Níu trĩu hoàng hôn cánh Hải âu
Hoa sóng nở tràn rồi tan biến
Muốn hỏi trùng dương dấu xưa đâu?

Mai lỡ địa cầu không còn biển
Sông sẽ về đâu?
Sóng về đâu?
Trái đất sẽ cằn khô vĩnh viễn
Hồn anh như thế nếu mất nhau

Sao sóng với hoài mà chẳng được
Cồn cát trắng phau rủ bóng dừa
Lòng anh như biển thầm ao ước
Nhỏ tựa bờ vai say giấc trưa

Đưa tiễn mặt trời về với biển
Thái Bình anh đứng ở bờ Tây
Quê nhà xa tít bờ đối diện
Đâu bóng dừa xanh?
Mịt mờ mây!

Chiều nay có kẻ ra biển lạnh
Nhìn ánh hoàng hôn khuất chân trời
Nhặt nhánh rong vương bờ hiu quạnh
Đón gió trời quê, tóc rối bời

Chiều Rạch Miễu

Chiều ngang qua bến phà Rạch Miễu
Triệu hạt phù sa nhuốm màu sông
Rặng Bần tha thướt soi dáng Liễu
Phượng Vỹ cuối mùa vẫn rực hồng

Lục Bình xanh mướt xuôi giòng nước
Những ngọn dừa nghiêng lã lướt lay
Đâu vành nón lá người năm trước
Gió sông còn nhớ vạt áo dài?

Chiều nay viễn xứ về quê Ngoại
Qua bến sông xưa nước trôi hoài
Thầm hỏi sông bao giờ chảy ngược
Thơ ấu bây giờ vuột tầm tay

Rồi mai quay gót về xứ lạ
Thương quá quê ơi khói lá dừa
Trăm sông rồi cũng về biển cả
Mai chốn phi trường ai tiễn đưa?

Trời đổ mưa rồi, phà Rạch Miễu
Sóng nước Tiền Giang nắng phai nhòa
Ba lá xuồng ai chèo nặng trĩu
Đâu mất ngày xưa một câu hò

Những con đò nhỏ trong kỷ niệm
Chìm khuất thời gian tuổi học trò
Chiều qua Rạch Miễu mưa giăng tím
Màu Phượng ven sông vẫn chói lòa

Tình Anh

Ngàn cây làm sao sống
Khi vắng bóng mặt trời
Thiếu em đời trống rỗng
Làm sao đầy Nhỏ ơi?

Buồn vơi đầy như nước
Xa người, thủy triều dâng
Nhỏ đâu rồi, mưa ướt
Giàn thiên lý tần ngần

Ngàn sông sao đầy ấp
Khi suối nguồn cạn khô
Giữa xứ người tấp nập
Nhỏ ơi, đâu? Mơ hồ!

Mây vô tình quá đỗi
Gợi chi làn tóc ai
Hương hoa Hồng bối rối
Nhắc bờ môi Nhỏ hoài

Địa cầu làm sao sống
Khi không còn đại dương
Trái tim anh bất động
Nếu không còn yêu thương

Về cùng anh nha Nhỏ
Cho đôi tim hòa ca
Cho môi hồng thêm đỏ
Cho rộn rã mái nhà

Sống nghĩa là hơi thở
Sống nghĩa là tình yêu
Biển ngàn năm trăn trỡ
Hôn mãi bờ diễm kiều

Tình anh còn hơn biển
Biển nào với non cao?
Tình anh còn hơn nắng
Nắng vực sâu không vào

Anh tìm em khắp nẽo
Non cao và vực sâu
Dù biển khô, rừng héo
Tìm nhau đến bạc đầu!

Đem Nhớ Về Xa

Có những con đường tím Bằng Lăng
Có những bờ tường tím Cát Đằng
Hoa Lục Bình trôi vào lặng lẽ
Tím ngát hồn nhau buồn vĩnh hằng

Sẽ chẳng còn hương mùa kỷ niệm
Bướm Phượng ngày xưa héo khô rồi
Giữa sân trường cũ chim tìm kiếm
Nước mắt học trò rụng ướt môi

Rồi mai quay gót về xứ lạ
Xa quá ngày xưa, xa quá nhau
Lãng đãng ta dầm mưa rào Hạ
Mai về sa mạc nhớ ước ao

Ta đón ồn ào trên phố chật
Xua sầu hoang vắng đất xa xôi
Nhạc quán cà phê câu được, mất
Quê người giọt đắng mình ta thôi

Rồi mai biền biệt nhìn biển rộng
Lớp lớp trùng dương sóng nôn nao
Trỡ về thăm phố xưa ngưng đọng
Đem nhớ về xa với mai sau

Chiều Quê

Trôi đi mất thuyền mo cau mộng mị
Sông nhớ gì thủ thỉ tận chiều nay?
Vườn quê Ngoại thời gian dừng chân nghỉ
Đâu vỡ giòn lảnh lót tiếng cười ai?

Thoáng ngần ngại thoảng hương giàn Hoa Lý
Ghen bướm vàng xếp cánh mãi mê hôn
Khóm trúc la đà, khuôn chữ điền đâu nhỉ
Bìm bịp kêu chiều nắm níu nắng cuối thôn

Đem khôn lớn đổi chi thời thơ ấu
Chim Dòng dọc vàng giờ đã bỏ đi đâu?
Bậc thềm cũ từng một thời in dấu
Những viên bi màu chìm khuất đáy sông sâu

Ngắm màu lá vẫn xanh như muôn thuở
Võng ngoài hiên chờ mãi tiếng ầu ơ
Hoa Phượng cuối mùa đỏ chi màu trăn trỡ
Mười mấy năm rồi loáng thoáng ngỡ như mơ

Trỡ lại ngày ơi, xin trỡ lại
Châu chấu lá dừa đậu trên tay
Chiều trôi mất, sao sông không ngừng chảy
Màu bông Lục bình nhuộm trời tím không hay!

Chiếc Kẹp Quê Nhà

May mắn nha
Cẩn thận nha
Người đi về xứ thăm nhà, chúc vui
Giòng Cửu Long mãi trôi xuôi
Lục Bình sóng nước, ngậm ngùi xa quê
Bao năm rồi Nhỏ chưa về?
Nhờ ai lựa kẹp tóc thề giùm nhau

Thăm vườn Ngoại nghe hương cau
Trầu vàng ai tưới
Mận hồng đào ai chăm?
Khua trong gió lá mái dầm
Ngoài sân quạnh vắng âm thầm lá rơi
Gió rung Phượng rụng bời bời
Tiếng ve da diết giữa trời chói chang
Mùa này Điên Điển chưa vàng
Lấy gì mà nhớ rộn ràng hoa Mai

Cảm ơn Nhỏ nuôi tóc dài
Để chiếc kẹp tóc ôm hoài suối hương
Dẫu cho đời có vô thường
Vẫn như chiếc kẹp trọn đường đời nhau

Hai Lần Trăng Sáng

Tháng Sáu này trăng hai lần tròn Nhỏ ạ
Điều lạ kỳ nào cũng có thể xảy ra
Anh cứ tìm lá Diêu Bông
Có tìm, sẽ gặp; phải không em?

Đâu ai đem mà trăng hai lần rằm tháng Sáu
Mình giận nhau vì mình quá thương nhau
Nhỏ chưa ngủ nào vì trăng hôn áo
Anh giữa khuya trằn trọc tội người đau

Trăng kìa, ónh ánh trên cao
Nhỏ kìa, tinh nghịch chạy vào hồn anh
Tha thướt tóc gió vờn quanh
Kẹp chi suối tóc cho đành Nhỏ ơi

Trăng kìa, đêm vắng thảnh thơi
Bóng nhỏ kìa, có xa rời hình đâu
Ngủ ngoan chưa Nhỏ đậm sâu
Anh như trăng mãi nghiêng đầu ngắm em

Đừng đem hờn giận vào giấc ngủ
Để Nhỏ mĩm cười trong giấc mơ
Hai lần trăng sáng dường chưa đủ
Thương nhớ người xa gởi vào thơ

Saturday, June 30, 2007

Trường Cũ

Kìa như đá khô rêu trong suối cạn
Bướm lang thang tìm vô vọng hoa vàng
Đâu nước mát bỏ đáy bùn nứt rạn
Lau lách khô gió xào xạc úa tàn

Mây tan tác bỏ mặc trời rực nắng
Đong đưa hoa còi cọc cụm Cát Đằng
Hè đâu vắng sân trường áo trắng
Duy màu hoa Phượng đỏ vĩnh hằng

Cội Bằng Lăng vì đâu mà tím ngát
Thương đàn ve hát khản tiếng trưa Hè
Thời thơ bé hoa Hoàng Lan ngào ngạt
Chợt bâng khuâng đâu cười nói bạn bè

Có lẽ, mà thôi ngủ yên kỷ niệm
Ta như chim bay tản mác phương trời
Mái ngói cũ cùng rêu phong chiêm nghiệm
Từng đàn chim rời tổ bước vào đời

Tiếc Nuối

Chói chang nắng giữa Sài Gòn nhộn nhịp
Biết tìm đâu chút mát của ngày xưa
Sao em chẳng thanh tao tà áo lụa
Nghiêng nón tóc dài tha thướt ngỡ trời mưa?

Sao người hết trồng Tóc Tiên trước cửa
Chút lá thưa ngăn bụi khói thị thành
Ngang phố cũ Ngọc Lan không còn nữa
Mai xa xứ rồi, lấy gì nhớ theo anh?

Sao em hết thảnh thơi ngồi xe đạp
Từng vòng quay chầm chậm chuyện tâm tình
Đời vội vã đến yêu còn gấp gáp
Bàn phím, cell phones thay kỷ niệm đôi mình

Đâu tĩnh lặng những hàng cây xanh ngát
Đâu vòm me, nay át bóng lầu cao
Đêm thăm phố rực màu ánh điện
Lấy gì mơ tình tự dưới trăng sao?

Về thăm xứ, đâu rồi năm tháng cũ
Góc sân nhà cây khế ngọt còn đâu?
Trăng nhòa nhạt bên ánh đèn phố thị
Tóc huyền ơi, sao em nỡ nhuộm màu!

Dạo lối cũ chỉ mình ta hoài cổ
Cay mắt rồi, bụi khói của thời nay
Bóng dáng quê hương em có còn giữ hộ
Mai mốt rồi màu Phượng có đổi thay?

Bắt Đầu

Bay tóc dài, mắt biếc
Chiếc lá nào trong ngực đong đưa
Mùa Xuân vừa chớm nụ

Kỷ Vật

Nụ hồng Nhỏ trao ta
Rút ra từ bó hoa cô dâu
Đã ngã màu thời gian

Tình Chết

Chỉ có hai người, quen?
Len lén rơi bên thềm, Điệp tím
Im lìm cỏ lên xanh

Nhoà Nhạt

Đừng trách Nhỏ đâu dịu dàng thuở trước
Con nước thời gian gỗ đá cũng mòn
Những công chúa, ông hoàng mộng ước
Tự hỏi mai đây cổ tích có còn?

Đừng trách Nhỏ, trăng tròn rồi cũng khuyết
Ta biết yêu thương nên mới giận hờn
Đừng trách gì nhau còn xa biền biệt
Cố lạnh lùng chi đớn đau hơn

Ta tự trách ta hững hờ chi vậy
Chim đậu không nhìn, tiếc nuối chim bay
Ta chắc gì đâu tránh ngàn cạm bẫy
Muốn hái hoa hồng đừng sợ nhành gai

Đừng trách Nhỏ quên ngọt ngào tiếng "dạ"
Ta tha hương nếp cũ cũng phai nhòa
Chỉ thầm tiếc xứ người sao nghiệt ngã
Trời sao quê ánh điện át chói lòa

Ta tự trách ta nặng lòng hoài cổ
Em nay đâu khép nép vạt áo dài
Chiều xa lộ nối điệp trùng xe cộ
Mơ sông quê, thương thân phận lạc loài

Ao Ước

Sao người không là gió
Cho ta mơ cánh diều
Sao không là Phượng đỏ
Cho ta làm ve kêu

Lời người như phấn trắng
Lòng ta làm bảng đen
Đời như đêm tĩnh lặng
Tình yêu sáng ngọn đèn

Rồi cũng quen vất vả
Sao không cùng sớt chia
Cùng lạc loài xứ lạ
Đừng nấn ná xa lìa

Sao tình ta như nước
Dồn về em, biển khơi
Có bao giờ chảy ngược
Thôi, cũng đành, Nhỏ ơi!

Hai Nhánh Lục Bình

Cắc cớ gì em buông câu hỏi khó
Cho hoàng hôn rụng đỏ cánh Phượng nhòa
Thương mến nhau nào trò chơi trẻ nhỏ
Tình phải đâu đôi ba buổi chuyện trò

Đến như gió lang thang hoài cũng mệt
Đến như sông rồi cũng biển tìm về
Anh yêu Nhỏ, chấm cuối dòng, chấm hết
Mong trăm năm mình má áp vai kề

Thương nhau rồi, ngàn trùng xa đâu kể
Ta đi đâu mong nhớ cũng theo về
Đừng hỏi khó nhau, cớ gì rưng lệ
Một câu dễ dàng: Mình gá nghĩa phu thê?

Ngày có thể nắng mưa không đoán trước
Nhưng lòng anh như ghềnh thác về xuôi
Trôi quanh quẩn rồi cũng về biển rộng
Tình truân chuyên rồi cũng đến ngày vui

Cuối con đường nếu đi thì sẽ đến
Cuối chuỗi ngày chờ đợi sẽ kề bên
Cho dẫu tình ta có ngày đau bệnh
Thương nhau rồi, xa cách mấy không quên

Hai nhánh lục bình trôi qua bến lạ
Sao mình không kết lại để sinh sôi
Dựa dẫm vào nhau trong sóng cả
Để muôn đời hoa tím mãi không thôi

Về Xứ

Mai mốt ta về thăm quê Ngoại
Hái tặng người ta nhánh bông Cau
Trường cũ tần ngần ta trỡ lại
Cớ gì hoa Phượng gió lao xao?

Dạt dào sông nước Tiền giang chảy
Trôi mãi Lục Bình tím chưa phai
Điên điển thôi vàng ươm bờ bãi
Hè vắng sân trường áo trắng bay

Mai mốt ta về ai nhắn gởi
Một chút hoài mong chốn quê nhà
Chốn cũ, bạn xưa còn chờ đợi
Một người viễn xứ nhớ quê xa

Ta ghé quê người bên Đồng Tháp
Đạp xe chầm chậm giữa phố buồn
Bằng lăng còn tím, đâu bướm đáp
Đánh rụng mặt trời một hồi chuông

Nguồn Cửu Long trôi chưa hề cạn
Tán Phượng gởi theo vạn môi hồng
Ta gởi theo giòng niềm lãng mạn
Hòa ấu thơ nàng, ai biết không?

Đứng Lên Em

Đôi khi ngày vắng mặt trời
Đôi khi chán ngán giữa đời bon chen

Vui quen
Buồn lạ
Trắng đen
Trước trang giấy trắng ngọn đèn lặng câm

Dường đơn điệu bước âm thầm
Xoay vòng chóng mặt thăng trầm mưu sinh
Biết tin ai?
Ai thương mình?
Kiễng chân toan với cuộc tình mong manh

Có những mùa lá thôi xanh
Có đèo cao bước độc hành hoang mang
Có rừng trơ ngỡ héo tàn
Đôi khi tuyệt vọng bàng hoàng, thật sao?

Tận cùng buồn
Tột cùng đau
Lẻ loi phó mặc đời vào giòng trôi
Giọt mặn dường rớt trên môi
Giọt cay xè mắt
Đâu rồi niềm tin?

Rồi dừng mưa
Rồi bình minh
Rồi mùa Xuân đến hồi sinh muôn loài
Này em đời chốn luân hồi
Chết về
Sống gởi
Buồn rồi lại vui
Đứng lên em, thôi ngậm ngùi
Đắng cay rồi sẽ ngọt bùi, sợ chi
Nắm tay anh đứng lên đi
Ngẫng đầu bước tới, sầu bi được gì?

Tưởng Tượng

Tưởng tượng người ta bước theo chồng
Xe hoa, khách khứa chắc vui đông
Người ta có nhớ sau voan mõng
Tím ngát thời gian những đóa hồng

Tưởng tượng người ta mĩm môi hồng
Cười cùng chú rể bước sang sông
Đò ơi sóng nước yên sông rộng
Tím Lục Bình trôi hoa rợp giòng

Sao không tưởng tượng thêm chút nữa
Chú rể là anh, dâu là em
Để đêm nay ngủ không buồn nữa
Mặc lạnh ngoài kia mưa ướt mem

Không thèm tưởng tượng, giờ tưởng... thiệt
Ta viết lên niềm mơ ước thôi
Cho đêm trằn trọc không ngủ được
Mơ... giật mình, ô, tay ấp môi!

Thôi không mơ tưởng xa xôi nữa
Ta viết thành thơ gởi người thương
Nhỏ có nghe kìa mưa gỏ cửa
Đem hộ lòng anh vượt trùng dương

Màu Kỷ Niệm

Ôi hạnh phúc, đóa bạch hồng thuở ấy
Cánh ngã màu trong nhật ký ai kia
Ngày đó nỗi niềm sẻ chia trang giấy
Dường chợt về bãng lãng ngọc lan khuya

Kỷ niệm là gì sao lòng trĩu vậy
Kỷ niệm màu gì dòng đời trôi chảy
Đường đến trường xưa chừ xa ngái
Kỷ niệm xin là màu trắng, không phai
Như bụi phấn mãi hoài là bụi phấn
Như áo dài mãi trong nắng lung linh
Như trang vở mới tinh chờ nét mực
Như buổi đầu tiên e ấp giữa chúng mình

Ôi hạnh phúc nằm lặng thinh kỷ vật
Nhỏ rất xa và anh cũng rất xa
Ừ, Phượng vẫn thắm màu rơi trên đất
Trãi thảm con đường Nhỏ ngày ấy từng qua

Lưu Luyến

"Can we try a little more babe?"

Sao mình không luyến lưu chút nữa
Để lỡ sau này có... vắng nhau
Cũng không tiếc nuối tình đôi lứa
Vội vã chi mà ôm niềm đau?

Chúng mình nào muốn tình dang dở
Mến nhau ai nỡ giận hờn lâu
Nhỏ ơi ai biết còn duyên nợ
Loáng thoáng vậy mà nhớ đậm sâu

Bướm đậu mù u, ơi câu hát
Bát ngát trùng dương đâu hạt em?
Ta hóa dã tràng say xe cát
Bụi hạnh phúc rơi, mắt ướt mèm

Thèm giọng cười quen xa lăng lắc
Nhỏ chắc bây giờ ghét bỏ anh
Nhấp giọt sầu thơm mà đắng ngắt
Có phải diễm tình thường mong manh?

Nhủ lòng hãy cố lên chút nữa
Dẫu Nhỏ lạnh lùng ta vẫn thương
Ngăn người bằng một vài lớp cửa
Ngăn nổi tình yêu ngợp trùng dương?

Nép

Nép vào lá những đóa hoa
Nép mây bóng nắng nhạt nhòa chiều phai
Nép nụ hồng dưới nhành gai
Nép trong bóng tối u hoài tình xa
Nép nốt nhạc giữa phím ngà
Nép ngón áp út có là hoài mong?

Nép bến sông tím lục bình
Nép trong ký ức bóng hình dấu yêu
Nép tà áo nét diễm kiều
Nép mùa hoa Phượng thật nhiều nhớ nhung
Nép cánh buồm gió ngàn trùng
Nép trong tim dáng Nhỏ cùng đời nhau

Nép vì sao trên trời đêm
Nép thao thức gối chăn mềm
Nép câu thơ gởi êm đềm lời thăm
Còn nép bóng, trăng chưa rằm
Nép môi Nhỏ đợi thì thầm lời yêu?

Muôn hạt cát nép thủy triều
Thấm nhuần hạnh phúc ít nhiều đừng bay!

Khùng Khùng

Nhỏ chưa được khôn
Ta cũng khờ khờ
Hai đứa ngỡ trưởng thành mà chưa lớn
Vì dại nên đem tim mình đùa giỡn
Rồi xót xa đau có đâu ngờ

Ta ngỡ thơ vui
Đâu biết thơ buồn
Nhỏ tinh nghịch còn ta hay cà rỡn
Hoa hồng thơm, nhọn gai hồng đau đớn
Để bây giờ xa xôi nhớ Nhỏ luôn

Ta uống mãi ly chanh, đường không có
Bỏ ngọt ngào vì sợ Nhỏ đau răng
Hoa hồng tím tặng người thay hồng đỏ
Biết người ta thương sắc tím bằng lăng

Ta lặng lẽ làm thơ vì nhớ Nhỏ
Con sâu đo giàn thiên lý ngàn trùng
Ta như dế sống trọn đời dưới cỏ
Đêm đêm ca réo rắt mộng tương phùng

Nhỏ cứ giận ta
Ta cứ khùng khùng
Đem quá khứ một thời trêu tức Nhỏ
Đọc kinh Phật cuộc đời là chổ trọ
Xin chọn tim em chốn trọ cuối cùng

Ta cũng muốn dâng em lời đường mật
Đời ba gai quen sự thật mất rồi
Nhỏ cứ quay lưng
Ta hoài lấc cấc
Đành như sông luôn bên lở, bên bồi

Nhỏ cứ làm thinh
Ta còn bối rối
Mình mãi hờn ghen vì lỡ... yêu rồi!

Đâu Biết

Đừng thi vị về trái tim trống rỗng
Hai nửa trọn đời bên đỏ bên đen
Mơ mộng quá càng thêm đau thất vọng
Người thương người trong xã hội bon chen

Lỡ hẹn nhau rồi, để mình xa mãi
Ta đâu hay thầm cảm mến nhau nhiều
Ta đâu biết đến bao giờ gặp lại
Dấu chân xưa trên cát ngập thủy triều

Người muôn triệu tìm nhau đâu phải dễ
Đến đam mê như thế cũng giận hờn
Toan chối bỏ những giả vờ nghi lễ
Thương nhau rồi đừng tính toán thiệt hơn

Ta lớn phải đâu không còn khờ dại
Trong tình yêu ai tỉnh táo cho đành
Qua mùa lạnh chim thiên di trỡ lại
Em đi đâu, hồn ta vẫn để dành

Ta chấp cánh cho tình ta bay mất
Ừ, đôi khi thành thật quá mất lòng
Ta sực nhớ tình cũng cần đường mật
Thôi cũng đành, chim sáo có sang sông?

Chúc Tốt Nghiệp

Mừng Nhỏ ra trường khoe áo mão
Tốt nghiệp văn bằng trịnh trọng trao
Đời ta đi học như ngoại đạo
Chưa được một lần lên bục cao

Quanh Nhỏ ngọt ngào lời chúc tụng
Ta cũng chúc thầm kẻo hờn ai
Chưa lần đội mão, choàng áo thụng
Tay nhận văn bằng, tay bắt tay

Chúc Nhỏ mãi hoài đời thành đạt
Bát ngát trời cao tung cánh chim
Ta tựa lạc đà trên sa mạc
Ốc đảo bình yên vẫn đi tìm

Ta kiếm cho hồn ta chốn trọ
Mà sao khó quá kiếm chưa ra
Mừng Nhỏ ra trường tương lai đó
Đón nhận, đừng gàn dở như ta!

Lệ Chi

Lệ chi? Nước mắt cành
Thương nhau giọt lệ để dành cho ai?
Sần sùi đừng trọng bề ngoài
Ngọt ngào mưa nắng dành hoài người thương

Lệ chi? Nhành nước mắt vương
Áo ngoài nâu sẫm, ửng hường bên trong
Giọt lệ thơm ngát môi hồng
Lệ chi? Xin được mát lòng người ơi

Lệ chi? Hứng ánh mặt trời
Nồng nàn nhiệt đới, tuyệt vời thanh tao
Lệ chi ngụ ý ngầm trao
Biết chim Tu Hú thuở nào còn kêu?

Lệ chi? Lệ của Lê triều?
Thị Lộ-Nguyễn Trãi bao điều oan khiên
Giọt lệ cành khóc chim Quyên
Nhãn lồng chín nẫu... chim chuyền nơi đâu?

Một mai ai đó qua cầu
Gặp nhau xin khẽ gật đầu chào nhau
Lệ chi xin vẫn ngọt ngào
Những giọt cay đắng đừng trao đau lòng

Nhủ Lòng

Mắc mớ gì lo người ta?
Bạn bè không phải
Ruột rà cũng không!

Nợ nần gì phải ngóng trông
Nhớ chi mệt trí
Thong dong an nhàn

Kệ người ta nào họ hàng
Người ta đau bệnh
Ngó ngàng làm chi?

Nếu người ta có... chết đi
Người ta đâu mượn
Cớ gì không yên?

Chuyện người ta xía... vô duyên!
Ở không dữ
Rãnh lo phiền người dưng

Ừ thôi, thương cũng ráng đừng
Nhủ lòng, sao vẫn... ngập ngừng, phân vân?

Tuesday, June 19, 2007

Biết Chăng

Vì sao xa xưa ấy
Nay lạc đâu ngân hà?
Tôi thả đàn hạc giấy
Đi tìm giùm tình xa

Em mãi tìm sao lạ
Để sao xưa nhạt nhòa
Đêm mịt mùng đe dọa
Nên trời khuya khóc òa

Tôi hòa buồn vào mực
Vứt sầu vào trong thơ
Muôn đời sao thao thức
Bởi tình tôi bơ vơ

Cuộc tình mình tan vỡ
Ngang trời vì sao băng
Nghe côn trùng than thở
Nhớ thật nhiều... Biết chăng?

Trách

Người bây giờ ở nhà lầu
Guốc cong chưng diện thêm màu giàu sang
Quên nhà lá
Quên bần hàn
Chuyện Chữ Đồng Tử đã ngàn năm xưa!

Phiêu bồng Người mõi chân chưa?
Tiêu dao thơ phú cho... vừa lòng em

Đèn dầu
Nhà lá
Lấm lem...
Từ khi hóa bướm đâu thèm lốt sâu

Hai năm đèn sách đêm thâu
Hai năm về lại... thơ sầu tình phai!

Chiếc Lá

Hồn em như bướm say hương lạ
Duy ngỡ ngàng anh: Hoa mến hoa?

Lá vẫn xanh ngần như thuở trước
Tình ta nồng ấm hóa xa xôi
Sương đọng bình minh nên lá ướt?
Không! Lệ lá buồn tình chia phôi

Về thôi em hỡi
Về sum họp
Góp lá bàng khô sưởi tim nhau
Thôi đừng đeo đuổi lòa ánh chớp
Hoài công tay với bóng trăng sao

Màu lá Thu nào em nhớ không?
Phong thư em gởi lá -- môi hồng
Thu lại quay về
Mình anh đợi
Em
Lạnh tràn về gió lập Đông!

Hoài công?
Không nãn!
Anh vẫn đợi
Tin chắc Xuân về ươm lá xanh
Em ơi ngày tháng dù diệu vợi
Mong mõi em về vui với anh!

Biển Điên

Ơi em nhí nhảnh chim Quyên
Hoa thơm trái ngọt em chuyền cành... yêu

Hồn tôi
Vườn cũ quạnh hiu
Nhãn lồng chín nẫu bao chiều chờ nhau

Em ơi một thuở ngọt ngào
Năm năm nồng đượm lẽ nào... em quên?

Đã đành tình chẳng lâu bền
Ân tình dốc túi nhẹ tênh gót hồng?
Tiễn tình tôi
Em sang sông?
Mai kia mốt nọ... còn không xuân thì?

Thương thì giữ
Ghét quăng đi
Sao em đành nỡ đập chi xương tàn?
Người?
Ma?
Một dạ thương nàng
Còn hơn bao kẻ phũ phàng bất nhân

Thơ tình tôi trãi dương trần
Lấp đời gai góc em chân phiêu bồng
Dâng em muôn vạn cánh hồng
Cành khô tôi giữ
Kẻo không đau Người

Dại yêu: Yêu mặc chê cười
Ghét khôn: Chỉ ghét riêng người yêu em

Người yêu em nào hờn em ghét?
Thét mắng người dưng: Họ đánh phủ đầu!

Ầu ơ... Qua bỏ đi đâu?
Để bậu ở lại ôm sầu mình ên!
Nước ròng rồi nước lớn lên
Tình tôi tím ngát lênh đênh lục bình

Thuốc liều đành uống một mình
Người xưa em gặp vô tình làm ngơ?
Thương em dẫu có hững hờ
Nửa điên
Nửa tỉnh
Vật vờ chờ nhau

Ơi em đổi vật dời sao
Ngàn năm biển mặn lẽ nào phôi pha?
Tôi về ôn lại tình ta
Em còn hò hẹn kia mà: Biển điên!

Mắng Yêu

Đồ quỷ!
Ơ hay...
Em mắng yêu!
Lì ghê...
Em trách bởi... Thương nhiều!
Em nói thế nào nghe hay nhỉ
Liều cũng vì em, sá bấy nhiêu!

Dường gió xoay chiều:
Thương pha giận
Nguôi trận lôi đình...
Ôi, thiết tha
Thương nhau ai nỡ tâm thù hận
Em trách yêu mà...
Em mến ta!

Quá khứ qua rồi
Buồn khép lại
Thôi mà
Chuyện cũ bỏ qua nha?
Em dẫu hóa thành nàng... sư tử
Anh vẫn hoài yêu lụa xứ Hà...

Em ạ "vạn đèo thương cũng lội"
Sá gì bên ấy ngõ thân quen
Em ạ
Thương yêu đâu là tội
Nào ngại gì đâu nỗi hờn ghen

Hẹn nhau rồi nhé
Anh sẽ đến
Thắc mắc chi nhiều mỗi cái tên
"Anh Hùng", "Anh Dũng", hay "Quân Tử"
Danh ảo hảo huyền cũng lãn quên

Cần biết là anh: Người Yêu Dại
Yêu đóa Phù Dung: Kẻ Ghét Khôn
Xin em, em hãy về đây lại
Sưởi ấm hồn nhau ngọt môi hôn!

Giả Lạ

Thôi
Người giả lạ làm ngơ
Anh xin lỗi:
Mất thì giờ của nhau

Này em
Nửa trái tim đau
Xin em trã lại
Đừng rao bán tình

Này em
Nhân loại điêu linh
Đừng gieo ngang trái ân tình nữa em

Này em
Thi tập cũ mèm
Xin em trã lại anh đem gối đầu

Này em
Dẫu chẵng bền lâu
Ân tình xưa chữa phai màu ái ân
Dẫu rằng em nghĩ: Phù vân
Thương ai ngẫm lại cũng ngần ấy thôi

Dẫu tình bèo dạt hoa trôi
Trăm năm chẵng trọn
Anh ngồi trách ai?

Tân thời vạn sự đổi thay
Nhân tình thế thái...
Một mai còn gì?

Biết lòng em quyết ra đi
Dẫu mang danh đấng tu mi cũng... buồn

Em ơi
Chớp bể mưa nguồn
Như ngàn năm biển vẫn luôn mặn nồng
Em theo vạn suối, ngàn sông
Quanh co rồi cũng hòa lòng biển anh!

"Thuốc Liều"

"Thuốc liều ta uống thử cho xong"
Đợi nhau... bạc tóc đến lưng còng
Chén thù chén tạc chai gan thận
Rong ruổi trỡ về có... AIDS không?

Má hồng một thuở thôi em nhỉ
Em nghĩ về sau hay cố quên?
Chân hoang sao ngán lời dị nghị
Oan trái hề chi? Ai nhớ tên

Kết tóc se tơ hồn mộng tưởng
Đâu biết em yêu cả bóng hường
Anh ngông nhưng chẳng thèm chung hưởng
Nên mới sinh ra chuyện đoạn trường

Thương lắm nhưng đành thôi xin chịu
Thuốc liều em uống... uống riêng em
Yêu em... thôi chỉ mình anh hiểu
Thêm tập thơ buồn, mấy ai xem?

Monday, June 18, 2007

Đường Khuya

Xa hun hút con đường khuya ngái ngủ
Muôn sắc màu bao phủ dưới màn đêm
Ánh đèn vàng quầng sương mù ẩn dụ
Trời đen huyền gợi mái tóc dịu êm

Mềm ngọn gió len vào ve vuốt lạnh
Lưng chừng đèo đèn uốn khúc long lanh
Đêm sâu thẩm loáng thoáng dường ảo ảnh
Nhỏ đâu rồi bỏ cô quạnh vây quanh?

Nhanh loang loáng ngọn đèn xe bất lực
Sáng rực mà không xuyên nổi đêm đen
Anh nhớ Nhỏ vô cùng dù cố sức
Chưa đủ gần để hai đứa thân quen

Đêm len lén xóa đi hàng Điệp tím
Xe rì rầm đi giữa phố lặng im
Trời-đất mịt mùng ngọn đèn giao điểm
Cảm ơn đêm san sẻ những nỗi niềm

Xe kiếm dấu em soi đèn chăm chú
Bóng đêm cố tình bao phủ vết xe em
Nơi xa ấy bây giờ em ngoan ngủ?
Cỏ lá vì đâu sương đọng ướt mem?

Lời Xin Lỗi Bị Từ Chối

Lời như mây như gió
Tan hòa vào hư không
Riêng nỗi buồn còn đó
Trôi hoài chưa cạn sông

Rồi hoài mong cũng nhạt
Rồi cũng tàn cuồng phong
Buâng khuâng chi câu hát
Trong chiều nghe chạnh lòng

Dám mong nào chiếc áo
Qua cầu lén trao nhau
Nào mơ chi hư ảo
Chỉ tiếng "dạ" ngọt ngào

Ngày qua mau không nắng
Như mọi ngày, bình yên
Riêng mình niềm quạnh vắng
Tím hoàng hôn ưu phiền

Thôi, nguyện cầu ai đó
Sân si rồi cũng qua
Ta muôn đời ở trọ
Trái tim chưa có nhà!

Lời Xin Lỗi Màu Tím

Gởi Người lời xin lỗi
Tím biếc màu hoài mong
Nhớ sao mà quá đỗi
Biết Người ta hiểu không?

Tháng ngày trôi rất vội
Nhỏ đâu rồi, Nhỏ ơi?
Phone im lìm, anh gọi
Sao Nhỏ không trã lời?

Rơi vào trong vắng lặng
Những dòng nhắn điện tin
Đêm trăng Quỳnh nở trắng
Anh quên không thèm nhìn

Không gian khuya yên tĩnh
Nằm nghe dế nỉ non
Nhớ tiếng cười láu lỉnh
Không biết rồi có còn?

Anh hiểu sao Điệp tím
Anh hiểu sao đêm đen
Trong cô đơn chiêm nghiệm
Thèm giọng nói thân quen

Nhỏ ơi anh xin lỗi
Lời xin lỗi tím màu
Anh bây giờ bối rối
Dỗ dành biết làm sao?

Mùa Phượng

Ừ thôi Nhỏ đỏ sân trường xác Phượng
Xưa con đường xanh mướt những vòm me
Chừ có lẽ chỉ còn trong tưởng tượng
Sao vẫn nghe hồn dường khoắc khoải tiếng Ve?

Nương nhẹ gót qua lề hoa Điệp tím
Nay tìm đâu thuở ấy Điệp vàng?
Thôi, Hoàng Điệp bây giờ thành kỷ niệm
Điểm sắc Dã Quỳ nắng tháng Sáu vừa sang

Ừ thôi Nhỏ, cỏ trên đồi đã úa
Một thủa nào Xuân mơn mởn non tơ
Nhìn bóng nắng lòng mơ màng áo lụa
Xa nghìn trùng, mùa Phượng chớm yêu thơ

Ừ bỡ ngỡ chưa kịp thành thân thuộc
Rồi mùa Hè tháng Bảy có mưa Ngâu
Trên phi cơ Phượng nhìn như ngọn đuốc
Bao năm quê người, mùa Phượng có quên đâu!

Tùy Bút

Tháng Sáu không thắm màu hoa Phượng. Hai bên đường Điệp tím ngát hoài mong. Những sông cạn làm sao về với biển? Nên muộn phiền sỏi cát trắng hoang vu. Anh đã đi qua mùa Thu, mùa Đông, mùa Xuân, mùa Hạ. Đẹp bốn mùa xứ lạ bước lãng du. Hồn thơ anh lai láng đỏ lá Thu; rồi Đông tới tuyết băng càng hiu quạnh. Rồi mùa Xuân muôn hoa bừng ám ảnh. Hoa Đào, hoa Trà hồng ánh má măng tơ. Hoa Cúc, Dã Quì áo lụa biết đâu giờ? Hoa Hồng anh ngỡ tóc người thơm lãng đãng...

Vậy đó Nhỏ ơi, nhớ bốn mùa vô hạn. Ngày tháng trôi, nhưng thương nhớ vẫn đầy. Tâm hồn con người nào như đá, như cây. Đến gổ đá còn thời gian in dấu. Đừng như chim vui bay, buồn đậu. Đừng như mây theo gió lãng phiêu hoài. Nhỏ nhé, vô tình không biết không hay; trên cành đợi trái Sầu Đâu đã chín. Đời sinh động biết đâu mà dự tính, khi tình người làm sao biết thật chưa? Xứ người bốn mùa không biết Nhỏ quên chưa? Cánh bướm Phượng đỏ sân trường kỷ niệm...

Anh biết Nhỏ thương bông Lục Bình tím biếc. Anh tiếc cho mình không thể hóa thành sông; để âm thầm ngày hai buổi lớn ròng. Đem hoa tím ngang nhà em hai lượt. Phải rồi Nhỏ ơi, lòng anh như nước; dẫu thế nào nguồn vẫn chảy xuôi... Chiều tha hương nắng rớt giọt bùi ngùi; tội lủi thủi mặt trời qua dốc núi. Thương đâu biết tình đầu hay tình cuối. Đường chưa đi rong ruổi biết gần, xa? Lục Bình "vừa đi vừa cứ nở hoa", ta xa lắc cứ thương hoài đâu kể. Gần mà chi khi hững hờ đến thế? Kề mà chi khi không thể yêu nhau?

Không nói biết lòng hiểu làm sao? Bên này không có "mưa tháng Sáu", đâu chung trường hai buổi đón đưa nhau. Dường như bên em trời vẫn mưa rào, đừng ướt áo một mình cô quạnh lắm. Sao không để mình trao lời nồng ấm? Sao không ngoan, khẽ "dạ" tựa hôm nào? Nhỏ giận thật rồi, anh không biết làm sao! Phải chi gần nhau anh còn năn nỉ. Phải chi kề nhau anh đến trước nhà, chờ đợi mỗi ngày Nhỏ mới bước ra; đặt dưới gót chiếc lá xanh mùa Hạ. Mùa Thu lá vàng lót bước chân qua. Mùa Đông giá anh đặt bàn tay ấm. Rồi mùa Xuân anh đặt hoa Hồng thắm... Rồi đầu năm anh đặt... vạn lá Trầu Để hai đứa bạc đầu chung hạnh phúc...

Ôi ước mơ, vợi buồn trong giây phút. Để giật mình, ngút đêm tối buông mau!

Cũng Đành

Ừ thôi Nhỏ
Cũng đành quên
Giận hờn không nói
Buồn tênh xứ người

Lỡ quen tiếng nói, giọng cười
Bây giờ im tiếng
Biếng lười ngày trôi

Ngát hương Nhài quanh chổ ngồi
Hoa Hồng tươi thắm
Bồi hồi mà chi?

Chưa gần gụi toan chia ly
Bâng khuâng Hoa Lý nhớ gì mênh mang?

Hoa Dã Quì giữ nắng vàng
Buồn ẩn Điệp tím ngỡ ngàng hoàng hôn

Gió nhiều nên biển sóng cồn
Nhớ nhau chút xíu(?)
Để hồn bâng khuâng

Thôi ta ôm ấp buồn gần
Tình xa, xa quá... bao lần hoài mong

Thời gian trôi
Trôi như sông
Lục Bình tím ngát theo giòng lênh đênh

Ừ thôi
Vui nhớ, buồn quên
Lời thơ ấp ủ bồng bềnh tóc mây
Rồi mai úa cỏ héo cây
Hạ tàn, Thu tới, Đông đầy tuyết bay...

Thời gian trôi
Trôi miệt mài
Nhỏ nỡ im tiếng
U hoài lòng anh!

Ừ thôi
Giận dỗi cũng đành
Hóa thân sóng biển dỗ dành bờ em!

Buồn Ơi

Buồn ơi xin làm gió
Phất phơ tà áo ai
Ngang về sân trường nhỏ
Nâng niu làn áo bay

Buồn ơi xin làm nắng
Hong vàng hoa hướng dương
Nguyện trọn đời ám ảnh
Nhỏ-mặt trời dễ thương

Buồn ơi xin làm đá
Lót bậc thềm nhà ai
Cho mỗi ngày được thỏa
Hôn dấu chân Nhỏ hoài

Buồn ơi xin làm bút
Viết những giòng buồn vui
Xẻ chia từng giây phút
Hôn ngón hồng không nguôi

Buồn ơi làm nước mắt
Lăn trên bờ môi ai
Chỉ xin đừng chát ngắt
Và xin đừng rơi hoài

Buồn ơi xin cứ đến
Khi Nhỏ còn xa xôi
Vì một lòng thương mến
Nên vui cùng Nhỏ thôi

Xin Lổi

Nhỏ giận anh rồi
Ngày cũng buồn hiu
Nắng đỏng đảnh, trời xanh mây trốn mất
Mến nhau mà bóng hình không cho cất
Lúc nhớ nhìn đâu cho vợi hoài mong?

Nhỏ giận anh rồi
Ngày tháng mênh mông
Hồn trống trếnh biết lấy gì bù đắp?
Đi xuống
Đi lên
Niềm vui mất cắp
Hoa Điệp xứ người rụng tím ven sông

Biết không Nhỏ
Ừ thôi...
Anh xin lỗi
Nhỏ giận anh rồi
Thơ cũng chông chênh
Đời rộn rã mà cô liêu quá đỗi
Ngồi một mình nhìn sóng nước lênh đênh

Bên đó
Bên này
Xa xôi biền biệt
Biết mai này thơ viết để ai xem?
Hoa Điệp tím, tím chi mà da diết
Xếp xác hoa thành hai chữ: Nhớ Em!

Ở Trọ

Mây ở trọ trời
Lá ở trọ cây
Rồi tất cả cũng quay về với đất
Buồn trọ hồn anh vì Ai xa khuất
Mai mốt thế nào vui cũng về đây

Bác Ái

Mỗi lần chợt thấy tờ thiệp cưới
Không hiểu lòng sao cứ nhói đau
Rồi khi thoáng bóng cô dâu mới
Ta ngỡ từ lâu quen biết nhau!

Chúa tạo thêm chi người con gái
Hậu duệ Adam mắc tội hoài
Chúa ơi, Người dạy nên bác ái
Thương người... con gái, con đắm say!

Chúa, Phật, Ala... dạy thương người
Con thuộc nằm lòng, tim hồng tươi
Con xin thương hết toàn... phái nữ
Dáng vóc, làn hương, nét môi cười

Má ơi đừng bắt con... cưới vợ
Thương chỉ một người, bỏ nhân gian
Trái tim nào dám đâu ích kỷ
Con nguyện lòng thương hết... mọi nàng

Đa mang, đa cảm... không đa hệ
Anh chỉ đa... tình thôi Nhỏ ơi
Nhỏ đừng trách móc anh như thế
Anh trãi lòng yêu hết trọn đời

Lẽ Nào?

Cầm lên
Đặt xuống... hai tay
Cầm lên dễ
Đặt xuống hoài... chưa xong!

Cá quen chậu
Chim quen lồng?
Duyên toan se thắm, tơ hồng đứt ngang

Những mong kết nghĩa đá vàng
Người vui theo "bạn"
Bẽ bàng... mộng tan!

Vui không nhớ
Buồn gọi than
Ngao du tứ xứ
Ngó ngàng gì đâu!

Người ơi, ý hợp tâm đầu
Có đâu vui bỏ
Bệnh sầu quay lui?

Thương nhau chia ngọt xẻ bùi
Vui người chia "bạn
"Ngậm ngùi chia đây!

Mõi chân trỡ lại nơi này
Một mai vui khỏe chim bay phương nào?
Người ơi, có thật thương nhau
Thủy chung muôn kiếp, lẽ nào đành quên?

Thao Thức

Hai đóa Quỳnh
Nhìn nghiêng trăng
Nửa đêm tĩnh lặng sương giăng mơ màng

Giàn hoa trắng
Hương dịu dàng
Đâu đây tiếng dế khẽ khàng gọi nhau

Trăng gần đầy
Mờ khuất sao
Hoa Nhài chưa ngủ ngạt ngào trời khuya

Trăng lại tròn
Quỳnh nở kia
Sao tình còn mãi chia lìa, Nhỏ ơi?

Tím Ơi

Nhỏ ơi thành phố hoang vắng lạ
Lễ này thiên hạ đi chơi xa?
Nắng nhạt dù trời đang vào Hạ
Hoàng Điệp nơi này tím ngát hoa!

Nhỏ ạ, chừ xa xôi quá đỗi
Thương nhớ hoá thành áng thơ thôi
Có lẽ mình yêu hoa đồng nội
Tình tím Lục Bình sông nước trôi

Rồi Nhỏ có quên những vui buồn?
Thời gian nắm níu cũng đành buông
Hoa Bằng Lăng rụng theo nước cuốn
Mà sông suối chẳng chảy về nguồn!

Luôn nhớ Nhỏ mà Nhỏ biết đâu
Người đi biền biệt kẻ đợi sầu
Giậu Bìm hàng xóm màu thêm tím
Gợi sắc Lục Bình trôi sông sâu

Mây tím từ đâu giăng hoàng hôn?
Điệp tím, trời ơi, tím tâm hồn
Trước cửa nhà ai Pensee' tím
Mây Tím ngày xưa...
Mây Tím ơi!

Cho Người Mẹ Trẻ

Mai mốt người ta lên chức MẸ
Ẳm bồng em bé thế búp bê
Đong đưa nhịp võng lời ru khẽ
Cho nhói lòng ai, kẻ xa quê!

Nhanh thế, hôm nào còn nhí nhảnh
Ra phố ăn hàng, đứng xem tranh...
Ngắm người xinh xắn trong bức ảnh
Thầm trách thời gian qua quá nhanh

Thôi đành, dành dụm bao kỷ niệm
Gởi vào trong gió ngỏ mai sau
Mùa Hạ xứ người hoa Điệp tím
Gợi nhớ Lục Bình nước trôi mau

Ngày sau gặp lại khen... bé đẹp
Xinh tựa ngày xưa chưa xót xa
Lật trang lưu bút nhành hoa ép
Bướm Phượng vẫn còn thắm sắc hoa!

Răng Khôn

Giận chiếc răng
Ai gọi "khôn"?
Khôn đâu không biết, điếng hồn vì đau
Thương người ta có làm sao
Ăn ngủ không được...
Cồn cào vì ai!
Muốn nên khôn phải đọa đày
Muốn thương nhau phải đêm ngày nhớ mong
Người ta giờ đỡ đau không?
Răng đau còn nhổ
Đau lòng sao vơi?

Bất Chợt

Chợt nhận ra mẹ vắng nhà
Khóm rau rũ lá
Luống cà buồn hiu...
Ừ, con hạnh phúc bao nhiêu
Con còn có mẹ sớm chiều hỏi han

Duyên Quê

"Mênh mông nước chảy lặng lờ
Duyên đi thì níu, duyên chờ không ưng"
NN

Cớ gì Bậu cứ ngập ngừng?
Thương thì cứ nói, chớ đừng đong đưa
Trời còn lúc nắng lúc mưa
Thương nhau cho trót, đừng lừa dối nhau

Thơm nhẹ nhàng là bông Cau
Trắng như bông Bưởi
Ngọt ngào dừa xiêm
Bớ cô Hai chớ kiếm tìm
Bông Bần rụng xuống cá lìm kìm nó bâu

Nhọc công gánh nước tưới Trầu
Trầu vàng không thấy, xanh màu dây Tiêu
Nhờ ai cắt nghĩa tình yêu
Xa xôi bên đó, Qua liều Qua qua
Sợ xứ lạ
Sợ người ta...
Đóng cửa không tiếp chắc thà... nhảy sông

Nghe sông bên đó nông choèn
Liều mạng nhảy xuống có phen... gảy giò
Sông cạn thì khỏi gọi đò
Nếu Qua qua đó Bậu cho ở nhờ?
Hay Bậu không có thì giờ
Bỏ Qua cầu bất đầu bờ, cuối mương?

Thương thì năm bảy đường thương
Ghét thì... nói thẳng vấn vương làm gì?
Bông gì "vừa nở vừa đi"?
Trái gì thương tặng, ghét thì vụt luôn?

Cau còn trăm trái mỗi buồng
Trầu dây trăm lá
Nỗi buồn riêng Qua!

Sợ Bậu chê cau cứng, trầu già
Bậu mà ưng thuận Qua qua nhà liền tay!

Hoa Trắng Vườn Trăng

Ừ như trái đất xoay vần chậm
Đi mãi mà không tới mặt trời
Tình thư gởi Nhỏ từ lâu lắm
Chờ mãi mà không thấy trã lời

Rơi rơi rơi mãi không về đáy
Như mặt trời rơi mỗi hoàng hôn
Tan tan tan mãi vào lửa cháy
Đêm tối như nằm dưới mồ chôn

Hôn bóng đêm ghiền như miếng thạch
Mát lạnh tỉnh người, tuyệt bóng đêm
Ta thấy Nhỏ nằm kề in vách
Choàng tay xiết chặt... gối chăn êm!

Đồng hồ đếm những giây rời rạc
Ngơ ngác nhủ thầm đêm chưa qua
Ngoài kia cây lá khua xào xạc
Có phải gió về từ xưa xa?

Nhòa nhòa hoa trắng, nhòa hoa trắng
Trăng rướn mình lên trên bóng mây
Len lén bước ra khu vườn vắng
Hương Nhài ùa đến lạnh phủ vây

Ngất ngây hoa trắng choàng sương mõng
Mây xuống trần hay ta bay lên không?
Hoa, trăng, ta nữa... không tiếng động
Đêm nhập hồn ta hòa mênh mông

Hư hư thực thực trong tĩnh lặng
Nhỏ ở bên trời có ngắm trăng
Ta muốn ngủ vùi bên hoa trắng
Tà áo dài yên giấc vĩnh hằng

Hoa Điệp Thôi Vàng

Hoa Điệp thôi vàng
Hoa Điệp tím

Sóng tìm chi trong cát tự ngàn xưa
Sóng trào lên khao khát thỏa lòng chưa?
Dường cơn mưa chưa từng qua đây
Nên loài cây giờ lá biến thành gai
Nên hoàng hôn nhuộm thắm máu vầng dương

Những con đường ngày xưa vàng hoa Điệp
Chiều tháng Tư oi ả đợi mưa rào
Giòng Lưu Bút không còn ai viết tiếp
Đâu dư âm bài hát hôm nào?

Không có mưa rào nơi này
Không có Điệp vàng nơi này
Không có mây
Không bầy bướm trắng
Nắng chói chang thay Điệp vàng
Hàng hàng hoa Hồng rực rỡ
Để bây giờ Điệp tím ngẫn ngơ
Để một người xa xứ bơ vơ
Chiều ra bờ biển ngóng
Nhặt nhánh rong phiêu bạt

Ơi dã tràng xe cát
Từng hạt buồn cố lấp trùng dương
Trên lề đường tím
Anh cố tìm cánh hoa Điệp ngày xưa

Friday, June 15, 2007

Xa Lắc Mười Hai

Nửa hồn tan khói sương
Nửa mảnh rơi trên đường
Nghe đâu mùa Hạ chết
Chim thất tình tha phương

Có còn hồng Hạ cũ?
Cây trái còn thơm mùa?
Bây giờ quê tràn lũ
Lòng hắt hiu gió lùa

Xa biệt mù quê ngoại
Xa lăng lắc thiếu thời
Thời gian không trỡ lại
Nghe ngập lòng lá rơi

Thu Yêu

Đêm qua từ lâu mà mông lung
Giăng giăng mù sương mờ không trung
Long lanh màu sương cành run run
Bâng khuâng lòng ta niềm riêng chung

Chao nghiêng làn Thu vàng bay bay
Se se hoài mong mềm đôi tay
Thương nhau thời gian nào phôi phai
Trăm năm dần qua mà không hay

Như muôn ngàn cây chìm trong sương
Rưng rưng hồn anh tìm dư hương
Em trong tà trong hình quê hương
Ngang lưng chiều trôi ngàn tơ vương

Thu ơi về đây tràn tương tư
Mơ em cười vui còn âm dư
Cây buông từng không ngàn phong thư
Bay bay về nơi người thương yêu

Quẩn Quanh

Tần ngần trỡ lại vườn xưa
Màn đêm bao phủ gió mưa mặc tình
Quẩn quanh ta chỉ một mình
Quẩn quanh...
Đây bóng, đâu hình?
Quẩn quanh .

Nấn Ná Rồi Cũng Đành

Yêu như ghen
Thương như thù
Yêu cho héo hắt mù loà tâm can

Từng đàn thiêu thân tới
Nhào vào ngọn lữa đêm
Những con ruồi dại dột
Chìm dĩa mật say mềm

Từng bàn tay nắm níu
Giữa phi trường thênh thang
Những bước chân nặng trĩu
Sầu chất sầu vai mang

Ngoài hiên nghe Thu tới
Son vàng xao xác rơi
Tiếng chim khuya chới với
Thiên di khuất sương trời

Từng đàn bươm bướm lá
Sà trên vuông cỏ xanh
Thôi, giã từ mùa Hạ
Nấn ná rồi cũng đành!

Chờn Vờn

Kìa trăng ngã ngớn trên cành
Kìa Quỳnh hoa đọng long lanh sương hờn
Dế rả rích
Gió rập rờn
Đêm trăng hư ảo chờn vờn ...
Trăng?
Ma?

Trằn Trọc

Nghe nghìn trùng về ngang qua song
Hạc giấy lững lơ giữa căn phòng
Nằm im điện thoại bên chồng vở
Trăng có đêm rằm bên kia không?

Nghe lạnh lùng hoà trong sương khuya
Những cánh hồng nhung đã chia lìa
Mặt bàn lặng lẽ từng cánh máu
Hiu hắt có về theo bên kia?

Hoa học trò giờ sao xa xôi
Đèn vàng đổ bóng một chỗ ngồi
Như dòng chữ viết trên mặt gổ
Rồi cũng mai này phôi phai thôi

Nghe miệt mài thời gian trôi mau
Chợt thấy ngàn cây chớm thay màu
Dường như đêm cũng dài thêm mãi
Để dài hơn nữa mộng về nhau

Xao động lùa vầng trăng đong đưa
Gió, trăng, hoa trắng ... sầu đủ vừa
Này em xin ngủ không yên giấc
Trằn trọc cùng ta chuyện ngàn xưa

Khai Trường

Khai trường rồi chừ đâu duyên xưa?
Đâu trắng áo bay mộng đủ vừa?
Đâu lóc cóc giòn đôi guốc nhỏ
Lưu bút thuở nào có phai chưa?

Khai trường rồi giờ đâu chuông rung?
Bè bạn hàn huyên xa mịt mùng
Lá thông khô trãi hay tóc rụng?
Buổi sáng sương dày xoá không trung

Khai trường rồi lòng sao cô liêu
Bỗng dưng thảm cỏ lá rơi nhiều
Chiều qua len lén vàng hoa cúc
Bãng lãng hồn như mây lãng phiêu

Khai trường rồi buồn, vui không em?
Ngẫn ngơ kỷ niệm nuối tiếc thèm
Mà thôi, ai cũng từng một thuở ...
Bở ngỡ tựu trường ... mực lấm lem

Bụi Nhoà Thời Gian

Kìa bướm lá
Kìa sương mù
Thưa cây
Trắng núi
Ồ Thu trỡ về

Nhớ trắng áo
Nhớ trống trường
Trinh nguyên
Rộn rã
Học đường khai khoa

Đâu mực tím
Đâu vỡ thơm
Mộng mơ
Thơ dại
Ấp ôm bao điềm

Tìm đâu
Phai dấu học trò
Tìm đâu
Bụi đã phủ nhoà thời gian

Gọi Tình

Nhớ em đàn bồ câu nhẫn nha
Nhớ em hàng vàng chao lá rơi
Nhớ em ngày dường như vắng tênh
Nhớ em mà làm sao nói lên

Gọi tên
Gọi tên đầu ngày
Gọi tên
Gọi tên miệt mài
Như sóng trùng dương
Như thoáng quỳnh hương

Gọi nhau
Gọi nhau mệt nhoài
Giận nhau
Giận nhau lạc loài
Như cây mùa Thu
Như đêm xa nhà

Phồn hoa về khuya lẽ loi
Nghìn hoa vào Đông còn chi
Giờ đây lòng ta còn nhau
Dài lâu tình chung ngàn sau

Dù cô đơn như núi
Cũng cần mây quẫn quanh
Dù địa cầu muôn tuổi
Màu đại dương vẫn xanh
Mai này ta gần gũi
Xuân hoa trái đơm cành

Vu Lan

Mai con về vườn xưa xanh không?
Bìm bịp còn kêu nước lớn ròng
Lâu quá con chưa về thăm Ngoại
Như cánh lục bình bỏ bến sông

Mai con về trầu không cho ai?
Cau già rụng đỏ gốc sân ngoài
Gàu khô sàn nước rong đua mọc
Đâu chiếc khăn rằn vị trầu cay?

Mai con về thềm xưa xanh rêu
Mái thưa lổ chổ lọt nắng chiều
Tro lạnh khói tan buồn chái bếp
Kẻo kẹt tre già hiên quạnh hiu

Mai con về còn ai mong con?
Hun hút bờ mương lối cỏ mòn
Khung hình lặng lẽ nhang khói lạnh
Thảng thốt vọng về tiếng chim non!

Thu Khúc

Ngang lưng trời mùa Thu rưng rưng
Trên muôn nhành màu Thu vương vương
Hiu hiu về kìa hơi Thu sang
Ai tan trường tà hay Thu sương?

Bên kia dường giòng sông liu riu
Nghe đâu chừng hạc thiên di qua
Thu chi mà ngàn xanh phôi pha
Môi ghen hờn vờn cong thương yêu

Bâng khuâng chiều chìm mau trong mây
Đêm nay về mùi hương đâu đây
Cây hao gầy làm ta hanh hao
Thương nhau nhiều mà sao xa xôi!

Như thân tằm nằm trong tơ ươm
Bao tơ vàng vùi chôn tim đau
Nay Thu về mà chưa bên nhau
Bao gai hồng lòng ta đang tươm

Đừng Trách Niềm Đau

Không bao giờ trái đất sẽ ngừng quay
Xoay xoay mãi muôn loài không chóng mặt
Không bao giờ ngọt ngào giòng nước mắt
Xa nghìn trùng có se thắt tim nhau?

Không bao giờ tan hết những khổ đau
Vì như thế vui không còn ý nghĩa
Những tráo trỡ, dối lừa, mai mĩa
Tồn tại cho sự thật sáng ngời ngời

Triệu vì sao tồn tại giữa vòm trời
Không đêm tối làm sao ta thấy được?
Sáng trong thêm sau lệ làm mắt ướt
Cho nên anh luôn cảm tạ u buồn

Dẫu cuộc đời không mật ngọt luôn luôn
Anh tự nhủ không chối từ cay đắng
Nối tiếp ngày mưa có những ngày rực nắng
Ta xa nhau cho trọng những lúc gần

Mưa Phi Trường

Hạc có trỡ về trên sông cạn
Hoàng hôn rụng tím thảo nguyên em
Nửa khuya nghe sấm trời nứt rạn
Rớt hút vầng trăng giữa đêm đen

Hờn ghen vô cớ trời đỏ rực
Vỗ về tí tách những cơn mưa
Thương nhau quá đỗi hoà hư-thực
Thêm chút nồng cay vị đủ vừa

Chưa thật Thu và Hạ chưa qua
Chưa thật gần nhau đã vội xa
Và tim trống trếnh khi cất cánh
Cửa sổ phi cơ ướt mưa nhoà!

Giòng Sông Ly Biệt

Sông có bao giờ không biệt ly
Bỏ nguồn mãi miết nước cuốn đi
Sông nào không cách chia bờ bãi
Sông chẵng như loài chim thiên di

Sông có quay về ... trên sông xưa?
Lá bay, mưa bụi ... buồn đủ vừa
Nơi thành phố biển giờ chắc lạnh
Tóc ngắn bây giờ thướt tha chưa?

Sông có cuồng quay lũ mùa Đông
Để rồi lặng "khóc một giòng sông"
Để trăng tự tử trên sông vắng
Ai biết chút gì vương vấn không?

Sông hát ru đời, hát ru sông
Rì rầm sóng vỗ nước lớn ròng
Vui buồn cũng thế ... như con nước
Để rồi hoà với biển mênh mông

Trăng Sầu

Đêm vô cùng mà trăng mông lung
Chưa phai Hè cành Thu run run
Trăng ngà rụng xuống thềm ngơ ngác
Xào xạc hàng thông biển muôn trùng

Ơi người bên đó thương nhớ đó
Có thấy trăng về nhắc Trung Thu
Chiều bỏ đi rồi ... Hiu hắt gió
Vui bỏ ta rồi dế đêm ru

Em ngủ ngoan nha giữa khung hình
Sách, vỡ, đèn bàn ... cũng lặng thinh
Hồn ta cũng ngủ trên trang giấy
Trãi giấc mơ lòng trăng lung linh

Em có mơ ngày ta kết duyên?
Nhãn lồng chín nẫu đợi chim Quyên
Chậu còn hiu quạnh chờ tăm cá
Tình xa sao quá đỗi truân chuyên!

Trăng đã cao rồi, đêm hút sâu
Tự tình viết hoá khúc thơ sầu
Và thơ than thở dường uỷ mị
Ta nhớ em mà ... ai biết đâu?

Không Bao Giờ Trách Móc

Không bao giờ anh trách móc Nhỏ đâu
Vì nước mắt có bao giờ chảy ngược?
Vì tương lai có ai nào biết trước?
Buồn mênh mông, vui có được bao ngày

Thôi đừng nhìn bao lằn chỉ trên tay
Ơn mưa xuống giấu giùm đôi mắt ướt
Xin khoan dung vì đời nhiều mưu chước
Nhỏ trong anh mãi mãi nhỏ ban đầu

Như chân cầu cuồn cuộn nước trôi xuôi
Có tiếc nuối cũng chìm trong biển rộng
Mơ ước nhiều bao nhiêu đời như mộng?
Sông quanh co mãi cũng biển tìm về

Tạ ơn nhau bao vết cứa trong lòng
Cho anh biết bây giờ cây trái ngọt
Những cay đắng ngày xưa hằn roi vọt
Cho hôm nay anh biết quí trọng tình

Tạ ơn một thời vất vã điêu linh!

Cảm Ơn

Cảm ơn chiều mang bóng ngã vai tôi
Lòng ngã xuống khoảng sân vàng úa cỏ
Nắng đi rồi hoa phù dung thôi đỏ
Và hoàng hôn hồn cũng hoá nhỏ nhoi

Cảm ơn ngày thôi hừng hực chói chang
Đời đôi lúc cần bóng râm lãng mạn
Tôi đôi lúc cần xa rời ánh sáng
Mặt trời qua đêm ngủ lại huy hoàng

Cảm ơn đàn bướm trắng thuở xa xưa
Dù trong mộng chưa bao giờ đậu lại
Ai nỡ trách thuở ban đầu vụng dại
Cho tôi ươm bao hy vọng đủ vừa

Cảm ơn chùm hoa lửa ánh như môi
Gió bối rối hôn êm tà áo lụa
Nào ai biết dịu dàng như mạ lúa
Cũng theo dòng năm tháng lững lờ trôi

Cảm ơn trời ... tôi cũng có con tim
Tìm kiếm mãi cuối cùng em bắt gặp
Cảm ơn em hoà cùng tôi nhịp đập
Để từ nay ta san sẻ nỗi niềm

Rất

Nắng rất mới vì bóng đêm đã cũ
Chồi rất non vì lá chớm ngã vàng
Em e ấp nên trông càng quyến rũ
Ta như cây nghiêng bóng lén hôn nàng

Trăng rất sáng vì trời khuya tối mịt
Nhờ đêm nhung thêm lấp lánh sao trời
Có những lúc bên người im thinh thít
Vì tình yêu đâu cần nói nhiều lời

Xa rất nhớ vì xa càng trống vắng
Gần rất mau vì không thiết thời gian
Bên ta nắng thương bên người tuyết trắng
Sưởi lòng nhau bằng mười ngón tay đan

Ngàn bướm lá chập chờn sân trường học
Ươm thơ như sóc giấu hạt dẻ bùi
Để đôi lúc em buồn lôi ra đọc
Thấu lòng anh còn xa cách ngậm ngùi

Hoài Niệm

Có một thời lá rụng rợp công viên
Vàng hoa cúc hiên nhà ai chiều muộn
Hương lúa mới đưa về thơm đồng ruộng
Nhánh sông xưa trôi thong thả con thuyền

Chim vành khuyên có còn buông tiếng hót
Mướt xanh non vòm mận lọc nắng hè
Vang rộn rã chân tan trường nhảy nhót ...
Kỷ niệm khô buồn trống rỗng tựa xác ve

Có lẽ ngôi trường vẫn mái ngói phong rêu
Những bàn học có mòn bao vết khắc?
Gió thời gian cuốn mịt mù phấn rắc
Ai phủi giùm đi kẻo bạc trắng tóc thầy

Hàng xóm bây giờ có còn bông giấy tím
Để trưa buồn ngớ ngẫn tập làm thơ
Năm tháng qua đi bỏ riêng chùm hoài niệm
Để mỗi lần thu dâng nỗi nhớ vô bờ

Sợ

Cúi hôn trăng: Trăng vỡ
Nhặt nắng vàng: Nắng tan
Tình lung linh rạng rỡ
Chưa gần, sợ ... dỡ dang!

Cho Người Biết Làm Thơ

Sáo mòn
Toàn văn vần đọc trôi đi tuồn tuột
Nuốt khoai môn sao nghẹn những lời bình

Thà lặng thinh
Thơ bướng bỉnh bởi vì người bướng bỉnh
Mặc tình
Thơ ta chẵng viết cho người ta đọc
Đời trọc lóc
Thêm râu ria thơ vẽ lại mặt đời
Trong ngôn từ thơ tha thẩn rong chơi
Người ý mới chỉ là ta ý cũ
Thơ chập chững mới là thơ bất hủ
Thơ tay mơ không phù phiếm tranh phần
Chó sủa bộ hành không lẽ dừng chân?

Thu Nhớ

Đôi ta cùng đi suốt mùa Thu
Rừng lá đỏ sa mù giăng xa lộ
Vun vút thời gian những lần hội ngộ
Xa ngàn trùng giấc ngủ biết ai ru?

Rủ xuống hồn anh bờ tóc mây
Anh về trời đổ tuyết trùm cây
Bên này bên đó sao vời vợi
Tờ thư trống trãi viết gì đây?

Cây hao gầy vì Thu cô liêu
Ta u sầu hoài mong hương yêu
Bao nhiêu chiều chờ mong phone reo
Theo đêm về đèn khuya liêu xiêu

Thương nhau nhiều gần nhau bao nhiêu?
Như thuỷ triều từng đêm dâng cao
Bia đá vì thời gian xanh rêu
Xa cách càng chờ trông mong nhau

Biệt Ly

Xa người lá rụng nửa cây
Nửa con đường cũng phủ đầy sắc Thu
Nắng đủ tan nửa sương mù
Nửa khung trời vẫn âm u mây ngàn
Tán nửa xanh, nửa ngã vàng
Nửa đi
Nửa ở
Ngỗn ngang cõi lòng

Giao Mùa

Và ... lá rụng trên vĩa hè thuở trước
Bước ngượng ngùng ngày tháng lén đưa nhau
Và ... phố xá vẫn giòng đời xuôi ngược
Trời vẫn xanh có lẽ đến ngàn sau

Màu hoa phượng bao Hè rồi vẫn đỏ
Sao thôi vàng? Tím hoa điệp tha hương
Ngày trỡ lại sân trường xưa bỗng nhỏ
Đứa học trò xa xứ nhuốm phong sương

Thuở tưởng tượng thiên đường trong tay với
Vai ngang trời, ngửng mặt hứng sao băng
Càng thêm lớn buồn càng tăng diệu vợi
Biết yêu thương để vơi bớt thù hằn

Người chẳng thiết để u hoài mấy lượt
Những hàng cây mưa ướt thuở giao mùa
Thêm xanh thắm nhờ lá vùi thu trước
Tạ ơn em hồn nhiên đến vui đùa

Đêm

Rớt vào đêm từng giọt lung linh
Cây điềm tĩnh chờ mùa Xuân trỡ lại
Đêm lặng gió cớ gì Đông tê tái
Nhấp nháy ánh đèn chờ đợi Giáng Sinh

Một mình trăng
Một mình ta
Ở bên đó gió chồng chềnh sông phẳng
Ở bên đó hạc gọi bầy nín lặng
Một mình em
Lặng lẽ sáng ngọn đèn

Cài then
Kín cửa
Sao hút sâu vô tận nỗi buồn?
Khuông cửa sổ mờ sương
Em đến trường êm êm bông tuyết rụng
Ghét sợi thun trói làn tóc sẽ sàng

Tan trên môi
Rơi không thôi
Đêm rả rích mưa phùn
Đến bao giờ thôi chờ chực mong lung ?

Tân Niên Buồn

Vơi đầy
Cũ mới
Buồn vui
Ừ tân niên đến
Ngậm ngùi ...
Vẫn xa!

Pháo hoa
Chúc tụng mọi nhà
Quạnh hiu phòng trọ
Đâu là quê hương?

Người thương ơi
Người yêu ơi
Đêm nay nhớ có rối bời tóc em?

Ừ Như Năm Ngoái

Ừ cũng như là năm ngoái thôi
Đồng hồ tích tắc
Thời gian trôi
Ừ anh dường vẫn đăm chiêu cũ
Vẫn nụ chờ mong lạnh đôi môi

Buồn cũng vô tình như block lịch
Vơi lại đầy lên lúc giao thừa
Anh gở từng tờ mong chuyễn dịch
Tháng ngày đăng đẵng...
Khổ thân chưa!

Vừa gặp ngày vui chữa kịp mừng
Biệt ly cười gượng -- hồn rưng rưng
Ngừng lại thời gian ơi ngừng lại
Cho hạt yêu thương kịp hoá rừng

Ừ bỗng ngày đầu năm than thở
Thiên hạ bâng quơ trách không chừng
Ừ nỗi lòng riêng ta chẵng sợ
Buồn bảo là vui ? Cứ thẳng thừng!

Thursday, June 14, 2007

Mười Hai

Ta về ngã bóng phố quen
Đường đen
Lề xám
Xe chen lấn người

Ta về
Rưng lệ
Môi cười
Mười hai năm chẵn...
Đâu người tri âm ?

Nghe Tin Xuân Viễn Xứ Ngẫn Ngơ Buồn

Phố xưa
Bạch mai không còn nữa
Chim én về chưa?
Nhà nhà đưa ông Táo
Ai đưa tôi về kỷ niệm?
Như se sẽ ngày mưa
Nép trên bậu cửa
Em quàng khăn thương tóc đẫm mùa Đông

Như giòng sông quê người
Đôi bờ tuyết trắng
Nắng đâu rồi, lấp loá cát Nha Trang?
Những đỉnh núi chịu tang xứ lạ
Bên em bây giờ cây chưa thể đơm hoa

Nhà ngoại
Hoàng mai còn thơm?
Lữa rơm ai trỡ ngát bánh phồng?
Giàn trầu không
Cau tầm vung rụng đỏ gốc ngoài thềm ...
Êm đềm trôi vào dĩ vãng

Tôi ngàn xưa
Em ngàn sau
Giao hoà thực tại
Nửa vòng trái đất
Nghe tin Xuân, viễn xứ ngẫn ngơ buồn

Giao Thừa

Lặng lẽ giao thừa
Lặng lẽ tôi
Đèn vàng
Phím trắng
Vắng bờ môi
Trừ tịch đêm dường dày thêm nữa
Bên này
Bên đó
Vẫn xa xôi

Len lén Xuân về
Len lén mơ
Tóc huyền
Tay ấm
Đẫm hương ... mơ
Chờ đến bao giờ thôi cách biệt?
Bây giờ chỉ biết ngỏ cùng ... thơ

Giao Mùa

Nắng giao mùa rụng sáng cỏ ngoài sân
Hoa rụng trắng gốc cam già hàng xóm
Buồn rụng xuống tâm hồn làm đau ốm
Ôm hoài mong tình thâm thẩm xa xôi

Chim sẻ về kết tổ cửa phòng tôi
Đêm se sắt chút mùa Đông rớt lại
Ùa nắng mai đón chào ngày thân ái
Hạc trỡ về sông phẳng có nhớ ai?

Ngày Chúa Nhật như mọi ngày lặng lẽ
Chỉ mình tôi ngắm nắng mới hoe vàng
Gió sột soạt ngỡ áo dài bước nhẹ
Ừ bâng quơ, tôi nhớ dáng dịu dàng

Ngày lãng đãng hay hồn tôi lãng đãng
Nghe Xuân về bên ấy nhắn tôi sang?
Lòng tôi đó như nỗi giòng sông cạn
Nghe mưa rào mơ sóng vỗ miên man

Xuân Ca

Đêm bên này và đêm bên kia
Trăng thôi tròn thì sao lung linh
Sông êm đềm hạc kêu trong sương
Hương bên thềm hoà tan thinh không

Tơ vương mềm bờ vai nhung êm
Thêm u hoài rèm cong đôi mi
Bao lâu rồi ngày mong đêm mơ
Xin nhau chờ dù phai ngây thơ

Như bây giờ và như mai sau
Không đổi dời vì ta thương nhau
Như khung trời ngàn năm thiên thanh
Giông bão rồi trời xanh long lanh

Đông đang tàn và Xuân đang ươm
Tươm ngát trời mật hoa dâng hương
Muôn búp chồi nụ đơm cây khô
Nghe ấm lòng mùa Xuân yêu thương

Để Lại

Đêm để lại những giọt sương
Xa mái trường để lại những bài thơ
Mùa Phượng vỡ trên sân còn đọng lại
Thôi học trò tôi để lại hồn nhiên

Như chim vành khuyên
Chuyền ngón tay gầy
Em để lại điều gì mà tim tôi trĩu vậy?
Cuối tuần dài tôi biết sống sao đây?!

Ước

Này tro
Đâu lửa?
Này khung
Đâu cửa?

Này tim buồn có thấy bóng em đâu?
Em hãy về luyến thoắng cánh chim sâu
Tìm bắt hộ lòng tôi đàn sâu róm

Đêm đen quá
Chập chờn xa đom đóm
Em sao trời xin hoá thái dương anh

Mong manh tơ
Xin kết thành thừng chão
Buộc ngàn năm cùng bến chiếc thuyền hồn

Mai

Mai theo tình hương tóc thoảng sau lưng
Bỏ giấy mực một thời thơ vụng dại
Xuân vừa xa cây vào mùa kết trái
Để lại ngày xanh chân biết có ngập ngừng?

Mai theo về hoa nắng nở nôn nao
Hồng áo lụa mặt trời gieo kim tuyến
Ừ, thơ ấu mãi lùi xa vĩnh viễn
Thương truân chuyên duyên gặp gỡ thuỡ nào

Xa Lắc

Tháng Sáu mây mù
Tháng Sáu mưa
Trưa tím ngát sân trường hoa điệp tím
Em xa lắc
Đâu bàn tay âu yếm?
Để nỗi buồn tìm ướt ngón hanh hao
Sao trống trếnh khuôn viên mùa mãn khoá
Hoa panseé như cánh bướm ngủ vùi

Lãng Đãng

Dường như nắng mê chơi về chưa kịp
Nên Cali tháng sáu chợt mưa phùn
Cây nghiêng tán đẫm tóc dài tội nghiệp
Hai bên đường hoa điệp tím không trung

Rụng ngập lối đâu điệp vàng quê cũ
Dấu chân giờ phủ hoa tím mênh mang
Mây quấn quít đỉnh chòm thông cổ thụ
Hạ chớm về mà Thu cũng theo sang

Mỗi buổi sáng vội vàng qua cỏ ướt
Tay đơn côi ao ước ngón thuôn mềm
Em bên đó mặt trời tìm đến trước
Có cùng chim chờ hong tóc nhung êm?

Thềm mực tím ươm màu hoa mộng mị
Qua mùa thi thương vai nhỏ hao gầy
Em bên đó có cười anh lập dị
Đến nơi làm hồn lãng đãng trên mây!

Xa Xứ Thêm

Ừ Thu len lén hôn vòm lá
Viễn xứ Thu này thêm chút xa
Ừ xa chút nữa, nào chuyện lạ
Chim biển bên này, biển kia qua?

Sóng phủ bạc đầu thêm ghềnh đá
Ngọn đèn thức trắng dõi khơi xa
Con tàu lang bạt bao bến lạ
Biết có nhớ về hải đăng ta

Từ tạ một miền chưa kịp thuộc
Xa xứ đâu màng đi xứ xa
Cắt rốn, chôn nhau còn trói buộc
Chút nắng ấm rồi cũng phôi pha

Cũng lạ, ta muôn đời tìm biển
Bờ Đông cũng mặn tựa bờ Tây
Chỉ tội từ đây thôi ẩn hiện
Bờ Thái Bình Dương khuất chân mây

Mai này Đông đến thêm buồn lắm
Ta ngắm bến bờ tuyết phủ vây
Ừ thêm một chút nguồn thơ nữa
Đỡ lạnh tâm hồn khi tuyết bay

Có Lẽ

Cali giờ có lẽ
Vẫn nồng nàn nắng hanh
Khuôn viên trường có lẽ
Nhộn nhịp dù vắng anh

Những khóm hồng có lẽ
Ứa sương khi đêm về
Biển khuya chừ có lẽ
Bớt một người đam mê

Ngôi nhà xưa có lẽ
Quạnh quẻ hơn thuở nào
Thiếu chút gì, không lẽ
Xa lộ vẫn ồn ào

Khu vườn xưa có lẽ
Hoa cải vàng luống rau
Gió xạc xào đẩy nhẹ
Đôi tàu chuối thì thào

Ừ thôi, không có lẽ
Lặng lẽ đi âm thầm
Mùa sau điệp tím hé
Bớt một người trầm ngâm

Trung Thu New England

Bên người mưa mãi
Trăng Thu nhạt nhoà
Khép màn cửa lại
Ngăn buồn chan hoà

Trăng rơi từng đoá
Lung linh bên thềm
Lồng đèn thuở nhỏ
Đâu còn soi đêm

Đếm trùng trùng sóng
Dưới trăng bạc đầu
Bờ Đông gió lộng
Tóc rối, vai nhàu

Còi tàu văng vẳng
Trăng dài đêm thâu
Biển này cũng mặn
Khác gì kia đâu?

Cầu Mong

Mùa Xuân? Mùa Đông?
Mịt mờ bên song
Tình xa, buồn không?
Tìm đâu môi hồng

Chờ mong, hoài trông
Mù sương ngàn thông
Ngày mưa, ngày mơ
Bàn tay ấm nồng

Chờ thư, chờ phone
Còn vương làn hương
Chờ nhau, chờ nha
Bận bịu đời thường

Còn rơi, còn rơi
Vời vợi mưa dầm
Tình ơi, người ơi
Một mình lặng thầm

Ừ Xa

Ừ xa như nắng mà vẫn ấm
Biết bấy nhiêu ngày chữa về thăm
Tuyết trắng cho trời xanh thăm thẳm
Mở lá thư xưa, nụ hôn thầm

Ừ năm tháng vẫn vờn áo lụa
Bên ấy dường Xuân chớm vào mùa
Sinh nhật lại về từ muôn thủa
Ngỡ bóng đêm buông tóc gió đùa

Ừ của nhau rồi xa biền biệt
Xa riết rồi quen, cũng nguôi ngoai
Tháng Tư gần đến trời vẫn tuyết
Khoắc khoải làm sao nói nhau hay?

Ừ lâu, lâu lắm về chốn cũ
Giũ áo phong trần ngắm mây bay
Thời gian loáng thoáng như giấc ngủ
Vẫn trắng tinh khôi vạt áo dài