Tuesday, June 19, 2007

Biển Điên

Ơi em nhí nhảnh chim Quyên
Hoa thơm trái ngọt em chuyền cành... yêu

Hồn tôi
Vườn cũ quạnh hiu
Nhãn lồng chín nẫu bao chiều chờ nhau

Em ơi một thuở ngọt ngào
Năm năm nồng đượm lẽ nào... em quên?

Đã đành tình chẳng lâu bền
Ân tình dốc túi nhẹ tênh gót hồng?
Tiễn tình tôi
Em sang sông?
Mai kia mốt nọ... còn không xuân thì?

Thương thì giữ
Ghét quăng đi
Sao em đành nỡ đập chi xương tàn?
Người?
Ma?
Một dạ thương nàng
Còn hơn bao kẻ phũ phàng bất nhân

Thơ tình tôi trãi dương trần
Lấp đời gai góc em chân phiêu bồng
Dâng em muôn vạn cánh hồng
Cành khô tôi giữ
Kẻo không đau Người

Dại yêu: Yêu mặc chê cười
Ghét khôn: Chỉ ghét riêng người yêu em

Người yêu em nào hờn em ghét?
Thét mắng người dưng: Họ đánh phủ đầu!

Ầu ơ... Qua bỏ đi đâu?
Để bậu ở lại ôm sầu mình ên!
Nước ròng rồi nước lớn lên
Tình tôi tím ngát lênh đênh lục bình

Thuốc liều đành uống một mình
Người xưa em gặp vô tình làm ngơ?
Thương em dẫu có hững hờ
Nửa điên
Nửa tỉnh
Vật vờ chờ nhau

Ơi em đổi vật dời sao
Ngàn năm biển mặn lẽ nào phôi pha?
Tôi về ôn lại tình ta
Em còn hò hẹn kia mà: Biển điên!

No comments: