Saturday, October 27, 2007

Mông Mênh

Không có mặt trời
Không có em
Trùng trùng sương khói mây buông rèm
Thèm lang thang phố trong tay ấm
Bí đỏ cửa nhà, đâu Lọ Lem?

Em lớn thiệt rồi còn nhỏng nhẻo
Hàng đêm điện thoại bắt anh ru
Em cười tiếng ngọt như ngậm kẹo
Ngủ ngoan em nhé, xa biệt mù

Anh nhủ lòng anh như mùa Thu
Ngàn cây buông lá, chim viễn du
Bỗng dưng hoa Cúc tưng bừng lại
Thắp lửa tim mình hết thâm u

Em ngủ như mèo con trong chăn
Giăng mây bớt sáng bóng chị Hằng
À ơi, ngọn gió Thu ru ngủ
Đừng đến rồi đi, buồn giăng giăng

Anh lắng nghe mình, nghe lá rơi
Cựa mình luân chuyễn của đất trời
Nghe tiếng khẽ khàng em thở nhẹ
Ngỡ sóng trùng dương vọng xa khơi

Anh đợi bình minh, đợi hoàng hôn
Đợi đung đưa biển, đợi sóng cồn
Đợi tình yêu đến, ngày vui đến
Em vẫn xa xôi, buồn ngập hồn

Giật mình chiếc lá hôn lên tóc
Em học bài chưa, có ngoan không?
Trời âm u quá, mây sắp khóc
Anh nhớ em mà Thu mênh mông

No comments: