Friday, November 16, 2007

Con Tằm Đến Chết Tơ Vương

Đôi bờ chia bởi giòng sông
Đôi ta xa bởi mặn nồng nhạt phai
Ngỡ lầm muối mặn, gừng cay
Sao em nỡ vội...
Rụng hoài lá ơi!

Đông quê nhà lạnh hơi hơi
Bên này có chốn tuyết rơi mỗi ngày
Nhớ đâu cổ tích lạc loài
Bỗng dưng ngẫm nghĩ thương hoài Thủy Tinh
Chuyện thời xưa đã buồn tình
Em không thương nữa
Thôi mình thương thân

Em theo chồng có phân vân
Cơm canh không ngọt bâng khuâng nhớ mình?

Bỗng dưng thương quá Lục Bình
Nổi trôi vẫn tím chung tình thời gian

Nhà em giờ chắc rộn ràng
Chúc em hạnh phúc
Bẽ bàng tình anh!

Nắng nơi này, nắng mong manh
Cây bên này đã trơ cành khẳng khiu
Quê nhà mùa cưới, mùa yêu
Bên này mùa lạnh để nhiều nhớ thương
"Con tằm đến chết tơ vương"
Tình anh khắc cốt ghi xương ân tình

Ngỡ đôi ta bóng với hình
Đêm buông, đèn tắt anh nhìn tối đen
Thị thành buôn bán bon chen
Xin em thói chợ đừng quen nhiễm nhiều

Gió nơi này, gió hiu hiu
Lá còn thưa thớt, rớt chiều gió bay
Em bây giờ, em của ai
Anh bây giờ của chuỗi ngày cố quên
Thương nhau ao ước lâu bền
Thôi
Cuộc tình lỡ bắt đền ai đây?

Chúc em trăm tuổi sum vầy
Chồng thương em gấp mấy lần anh thương
"Con tằm đến chết tơ vương"

No comments: