Monday, June 18, 2007

Tùy Bút

Tháng Sáu không thắm màu hoa Phượng. Hai bên đường Điệp tím ngát hoài mong. Những sông cạn làm sao về với biển? Nên muộn phiền sỏi cát trắng hoang vu. Anh đã đi qua mùa Thu, mùa Đông, mùa Xuân, mùa Hạ. Đẹp bốn mùa xứ lạ bước lãng du. Hồn thơ anh lai láng đỏ lá Thu; rồi Đông tới tuyết băng càng hiu quạnh. Rồi mùa Xuân muôn hoa bừng ám ảnh. Hoa Đào, hoa Trà hồng ánh má măng tơ. Hoa Cúc, Dã Quì áo lụa biết đâu giờ? Hoa Hồng anh ngỡ tóc người thơm lãng đãng...

Vậy đó Nhỏ ơi, nhớ bốn mùa vô hạn. Ngày tháng trôi, nhưng thương nhớ vẫn đầy. Tâm hồn con người nào như đá, như cây. Đến gổ đá còn thời gian in dấu. Đừng như chim vui bay, buồn đậu. Đừng như mây theo gió lãng phiêu hoài. Nhỏ nhé, vô tình không biết không hay; trên cành đợi trái Sầu Đâu đã chín. Đời sinh động biết đâu mà dự tính, khi tình người làm sao biết thật chưa? Xứ người bốn mùa không biết Nhỏ quên chưa? Cánh bướm Phượng đỏ sân trường kỷ niệm...

Anh biết Nhỏ thương bông Lục Bình tím biếc. Anh tiếc cho mình không thể hóa thành sông; để âm thầm ngày hai buổi lớn ròng. Đem hoa tím ngang nhà em hai lượt. Phải rồi Nhỏ ơi, lòng anh như nước; dẫu thế nào nguồn vẫn chảy xuôi... Chiều tha hương nắng rớt giọt bùi ngùi; tội lủi thủi mặt trời qua dốc núi. Thương đâu biết tình đầu hay tình cuối. Đường chưa đi rong ruổi biết gần, xa? Lục Bình "vừa đi vừa cứ nở hoa", ta xa lắc cứ thương hoài đâu kể. Gần mà chi khi hững hờ đến thế? Kề mà chi khi không thể yêu nhau?

Không nói biết lòng hiểu làm sao? Bên này không có "mưa tháng Sáu", đâu chung trường hai buổi đón đưa nhau. Dường như bên em trời vẫn mưa rào, đừng ướt áo một mình cô quạnh lắm. Sao không để mình trao lời nồng ấm? Sao không ngoan, khẽ "dạ" tựa hôm nào? Nhỏ giận thật rồi, anh không biết làm sao! Phải chi gần nhau anh còn năn nỉ. Phải chi kề nhau anh đến trước nhà, chờ đợi mỗi ngày Nhỏ mới bước ra; đặt dưới gót chiếc lá xanh mùa Hạ. Mùa Thu lá vàng lót bước chân qua. Mùa Đông giá anh đặt bàn tay ấm. Rồi mùa Xuân anh đặt hoa Hồng thắm... Rồi đầu năm anh đặt... vạn lá Trầu Để hai đứa bạc đầu chung hạnh phúc...

Ôi ước mơ, vợi buồn trong giây phút. Để giật mình, ngút đêm tối buông mau!

No comments: