Saturday, October 27, 2007

Mông Mênh

Không có mặt trời
Không có em
Trùng trùng sương khói mây buông rèm
Thèm lang thang phố trong tay ấm
Bí đỏ cửa nhà, đâu Lọ Lem?

Em lớn thiệt rồi còn nhỏng nhẻo
Hàng đêm điện thoại bắt anh ru
Em cười tiếng ngọt như ngậm kẹo
Ngủ ngoan em nhé, xa biệt mù

Anh nhủ lòng anh như mùa Thu
Ngàn cây buông lá, chim viễn du
Bỗng dưng hoa Cúc tưng bừng lại
Thắp lửa tim mình hết thâm u

Em ngủ như mèo con trong chăn
Giăng mây bớt sáng bóng chị Hằng
À ơi, ngọn gió Thu ru ngủ
Đừng đến rồi đi, buồn giăng giăng

Anh lắng nghe mình, nghe lá rơi
Cựa mình luân chuyễn của đất trời
Nghe tiếng khẽ khàng em thở nhẹ
Ngỡ sóng trùng dương vọng xa khơi

Anh đợi bình minh, đợi hoàng hôn
Đợi đung đưa biển, đợi sóng cồn
Đợi tình yêu đến, ngày vui đến
Em vẫn xa xôi, buồn ngập hồn

Giật mình chiếc lá hôn lên tóc
Em học bài chưa, có ngoan không?
Trời âm u quá, mây sắp khóc
Anh nhớ em mà Thu mênh mông

Mẹ Ngồi Chải Tóc

Chiều mẹ ngồi chải tóc
Búi chưa đầy trái cau
Nhớ xưa con đi học
Tóc mẹ chưa ngã màu

Nhớ ngày nào Cha kể
Mẹ leo ghế chải đầu
Sợi dài miên man thế
Thời gian trôi về đâu?

Dấu thời gian trán mẹ
Phai nụ cười thanh xuân
Hoàng hôn rưng rưng khẽ
Ngày đêm thay không ngừng

Mẹ ngừng tay gở lược
Chùm tóc như khói mây
Có bao nhiêu mơ ước
Cho con được thế này

Nhìn sương chiều bãng lãng
Bóng mẹ nhòa hoàng hôn
Trời mông mênh vô hạn
Sóng trùng dương ngập hồn

Bão Lửa

Ai đốt hoàng hôn ráng chiều đỏ rực
Cháy núi...
Cháy rừng...
Hừng hực lửa reo
Gió quạt lửa qua vực thẳm, dốc đèo
Khói che mất mặt trời như nhật thực

Đêm thao thức Nhỏ làm gì khuya vậy?
Ở bên này sa mạc lửa trùng vây
Có phải hờn ghen người ta đốt đấy
Câu thơ ngày xưa dọa đốt rừng cây

Cháy rồi Nhỏ hoa Dã Quỳ đồng nội
Cháy rồi em những cụm Cỏ Phiêu Bồng
Cháy sông cạn nhánh Xương Rồng vô tội
Cháy đêm ngày...
Nhỏ còn giận anh không?

Cả rừng Thông run vù vù khiếp hãi
Cháy cháy đồng hoang sáng lóa tàn bay
Nung hạt cát vô tri dần tan chãy
Đông lại thành thủy tinh tím vì ai?

Hạt cát thôi bay
Chúng mình còn lại
Hạnh phúc trong ngần thủy tinh tím trên tay
Vì lửa cháy
Vì hờn ghen của Nhỏ?
Anh biết lỗi rồi, đâu dám quen ai!

Hình Bóng

Ào ào gió
Rào rào cây
Trùng trùng điệp điệp lá bay trên đường

Rầm rì sóng vọng trùng dương
Thông sừng sững chặn gió phương Bắc về

Vàng phơi lề
Vàng ngập lề
Lá ôm ấp lá hẹn thề tử sinh

Chừ hoàng hôn
Mai bình minh
Hề chi Hoàng Cúc lung linh mặt trời

Đuổi theo nhau tận chân trời
Lá cuốn theo
đời theo nhau

Lời không roi vọt mà đau
Tình không nanh vuốt cấu cào rách tim
Nhỏ ơi
Lặn lội đi tìm
Trách nhau chi tội
Nỗi niềm người thương

Đêm nhìn vách
Ngày soi gương
Bên hình là bóng bỏ dường được đâu?

Qua sông bóng rớt dưới cầu
Ngỡ trôi mất bóng ngờ đâu bóng còn
Đâu cần hẹn biển, thề non
Chúng mình-hình bóng sắt son duyên tình

Nửa đêm gió lộng giật mình
Bật đèn ngó bóng bên hình còn nguyên

Bỗng Dưng

Bỗng dưng không thích làm thơ nữa
Lửa tắt rồi sao?
Nhỏ làm cao?
Ngày mau hết quá, mưa trước cửa
Mây cứa mặt trời đỏ vết dao

Dạo đó Nhỏ còn ngồi xếp hạc
Anh còn nhút nhát thơ xa xôi
Thương lục bình trôi hoa tím ngát
Câu hát đồng dao còn vương môi

Rồi như con nước theo về biển
Có những niềm riêng, những buồn riêng
Bỏ nguồn giòng nước đi vĩnh viễn
Xa cội bềnh bồng biết truân chuyên

Bỗng dưng làm biếng không thơ nữa
Giữa chừng cây lá đã hanh hao
Hoài bão tan rồi, cành hết nhựa
Lệ rớt lên trời lóng lánh sao

Chú -Thím

Ừ em cứ gọi anh bằng "Chú"
Người ta kêu "Thím" có sao đâu
Ra mắt họ hàng nơi quê cũ
"Chú Thím dìa chơi được bao lâu?"

Dâu mới thẹn thùng bên rể mới
Anh chọc gọi hoài "Thím nó ơi"
Mấy cháu thập thò ngoài cửa sổ
"Thím của tụi mình xinh ghê nơi"

"Chú Thím" mời cơm bên nội, ngoại
"Hai đứa chừng nào có... cháu đây?"
"Chú" cười nhìn "Thím" ngầm hỏi lại
"Thím" liếc "Chú" mà má đỏ hây

Nhỏ bây giờ gọi anh bằng "Chú"
Nghe riết sao mà quá dể thương
"Thím ơi" tiếng Việt đầy ẩn dụ
"Chú-Thím" tự tình cùng quê hương

Chiều Mưa Bụi

Giận rồi
Nắng bỏ ngày đi
Ghét rồi
Nhỏ chẳng nói gì
Buồn hiu

Ngồi đếm lá
Biết bao nhiêu
Thoảng cơn gió cả rừng chiều lá bay!

Nắng nhạt nhòa
Mưa lai rai
Bụi mưa nhỏ xíu rơi hoài ướt đâu?
Nhỏ bao giờ hóa cô dâu
Để ngàn cây lại xanh màu Diêu Bông

Một mai Nhỏ có theo chồng
Ngón tay áp út xin lồng nhẫn anh

Mây giăng mù
Mưa mong manh
Đọng trên đuôi lá long lanh nỗi buồn

Chút gì nhẹ tựa lá buông
Mưa phùn lành lạnh khơi nguồn nhớ nhau

Nhỏ ơi rừng đã thay màu
Cuốn theo chiều gió phương nào lá thư?
Tiếng đàn xưa còn âm dư
Áo dài ngày đó bây chừ nơi đâu

Bụi mưa lâu ướt mái đầu
Đưa tay đón lá vẫn màu áo xưa!
Bây giờ bên đó còn mưa?
Bây giờ bên đó ai đưa đón nàng?

Chiều rơi chi nhiều lá vàng
Chiều mưa chi lạnh bàng hoàng nhớ em!

Lá Thu

Chợt thương lá vì lá không biết nói
Phút chia lìa lặng lẽ đổi màu thôi
Như lúc giã từ mình cùng bối rối
Màu lá Phong dường môi má xa xôi

Lá về cội, làm sao mình về cội?
Cánh Lục Bình theo sóng mãi trôi xuôi
Chim thiên di bay về Nam chi vội
Dõi chân trời bâng khuâng nhớ không nguôi

Chiều Thu

Lao xao lá
Rì rào cây
Xanh ngăn ngắt chẳng chút mây gợn trời
Khóm Hoàng Cúc rạng rỡ ngời
Nắng vàng ươm đuổi nhau rơi đàn đàn
Đường thẳng tắp cây hai hàng
Đôi lề ăm ắp muôn ngàn lá phơi
Nắng mà không nắng hơi hơi
Buồn lâng lâng thoáng chơi vơi lạ lùng
Chút hoài niệm nhòa không trung
Chút thương, chút nhớ hòa cùng mênh mang
Chiều ngẫn ngơ áo lụa vàng
Dần thay áo tím dịu dàng hoàng hôn
Chiều chiều ơi
Chiều ngập hồn

Hoài Niệm

Hàng Phong lá đỏ
Nhỏ xíu giáo đường
Ngôi trường Tân Anh Cát Lợi
Cuối tuần tơi bời lá rụng
Chiều rung tiếng chuông...
Đẹp và buồn

Người đi trong gió buông hương tóc
Tình nhọc nhằn theo kiếm muôn phương
Tháng Mười sáng chớm mù sương
Bâng khuâng lá rụng trời dường vào Thu
"Bướm vàng đậu đọt mù u..."
Có buồn không?
Có ai ru bây giờ!

Thu lại về
Cúc vàng mơ
Thu về lại nữa hững hờ lá rơi
Chợt hoài niệm thoáng xa vời
Nghe chim gọi bạn ngang trời thiên di
Trong ngàn lá trãi đường đi
Đâu là chiếc lá nhu mì dấu chân?

Quay lưng bước Nhỏ tưởng gần
Bước đi mấy bước hết phần đời nhau

Nhớ Mùa Nước Nổi

Đêm mơ nước ngập trắng đồng
Lại mùa nước nổi con không kịp về
Tháng Mười biền biệt xa quê
Màu bông Điên Điển bốn bề lá bay

Chiều thơm rơm, cá nướng bày...
Nhớ sao mà nhớ, theo hoài tha phương
Chiều ngang phố, xe rộn đường
Đâu xuồng ba lá đến trường Cậu đưa
Đong đưa rau Nhút, rau Dừa
Cá Rô kho tộ chiều mưa thơm lừng...

Chiều ly hương
Chiều rưng rưng
Nghe muôn lá rụng tưởng chừng sóng xô
Cá Linh trôi từ biển Hồ
Mẹ làm mắm mặn ướp mồ hôi Cha
Có gì chua chát Cà Na
Xứ người chợt nhớ... đâu là quê hương?

Ngủ Đi Em

Ngủ đi em đã khuya rồi
Ngoài kia lá chợt bồi hồi nhẹ rơi
Ngủ lung linh ngàn sao trời
Trong mơ Nhỏ có thoáng lời thơ anh?

Dế rả rích
Cây run cành
Sương rưng rưng đọng hóa thành giọt châu
Mênh mông chi quá địa cầu
Mền riêng, gối chiếc ôm sầu riêng anh!

Nét mày cong mõng mảnh trăng
Rì rầm thông tưởng sóng giăng ngàn trùng
Ngủ đi em đêm mông lung
Ngủ ôm bóng tối ngỡ cùng tóc mây

Ngoài kia tiếng lá lìa cây
Rơi nghiêng trên cỏ mai đầy dấu chân
Ngủ đi Nhỏ cho mơ gần
Sáng mai thức dậy tần ngần nhớ nhau

Ngủ ngon nha, như thuở nào
Cuộn trong lòng mẹ ngọt ngào thương yêu
Sáng mai nhìn lá rơi nhiều
Nhỏ bâng khuâng nhớ đôi điều về anh?

Ừ thôi Nhỏ ngủ an lành
Riêng anh thức tặng thơ dành sớm mai
Ngủ mắt trong
Ngủ tóc dài
Ngủ ngoan Dấu Ái thương hoài nào quên

Đứng Giữa Hoàng Hôn

Nhỏ ơi thứ Bảy nhiều nhớ Nhỏ
Cỏ nắng Thu vàng dường xanh hơn
Gió vờn lác đác rơi lá đỏ
Chút lạnh cho lòng biết cô đơn

Chiều mơn man nhuốm tươi Hoàng Cúc
Hạnh phúc dường như vẫn xa xôi
Ôi làn tóc mượt chiều hun hút
Rưng ánh hoàng hôn đọng trên môi

Trôi mãi về đâu đàn mây tím
Ao ước gởi lòng theo cánh chim
Ai bảo mùa Thu vàng kiều diễm?
Nhỏ ở nơi xa thấu nỗi niềm?

Im lìm ghế trống trông lá rụng
Nắng đã phai nhòa, ngày cũng phai
Mặt trời nghiêng xuống gần thấp chũn
Ôm hoài không đụng dẫu với tay!

Thứ Bảy hoàng hôn nghiêng lá rơi
Trống trếnh buồn ơi, Nhỏ xa vời
Chiều tha hương lạnh, đêm chờ đợi
Đứng giữa hoàng hôn gọi Nhỏ ơi!

Làm Khó Nhau Chi

Làm sao biết Thiên Đường là có thật?
Cất chia nhau ngọt mật ngát tình yêu
Nhiều hẹn hứa rồi thời gian trôi mất
Ta si mê chất ngất cũng chưa nhiều

Ta chợt hiểu xác thân còn giới hạn
Cả trời yêu cao rộng quá thênh thang
Bão thương mến ập hồn ta choáng váng
Người yêu người nắng sưởi ấm không gian

Ráng siết vòng tay ôm choàng nắng sớm
Môi tham lam hôn miết ánh mặt trời
Gió rạo rực lay vườn hồn ghê gớm
Ta Hướng Dương -Em vầng nhật chói ngời

Ta đợi bình minh, Nhỏ còn xa lắc
Sao bắt anh mong thắc thỏm đêm ngày?
Anh nhớ bàn tay, thèm hoài ánh mắt
Tóc em bao sợi thương nhớ vắn dài?

Đừng mai mốt, thời gian trôi vùn vụt
Đường hút xa, em ở mút mùa xa
Nhớ chới với từng buổi chiều hẫng hụt
Cây sân trường màu hy vọng phôi pha

Nhìn lá rụng run sợ thầm ý nghĩ
Đời đâu dài sao em cứ hoài nghi
Nhỏ nói thương, nhưng còn e dị nghị
Thương sao đành còn làm khó nhau chi?

Mênh Mang

Ngày bỗng lạ vì chia tay mùa Hạ
Hoa Cúc ngoài thềm báo mùa sang
Ngang phố cũ nao lòng cây buông lá
Chiều chan hòa cho niềm nhớ mênh mang

Ôn dĩ vãng rừng bên người thay áo
Dòng thời gian trên xa lộ trôi mau
Nhìn lá rụng thèm công viên đi dạo
Nhỏ bây giờ có còn nhớ thương nhau?

Niềm đau đáu Hướng Dương chờ nắng rọi
Nhỏ qua cầu nước trôi mãi không thôi
Anh mơ mộng mà đời chen đua vội
Nên bây giờ hai đứa vẫn xa xôi

Em bất chợt hôm nào ngồi xuống cỏ
Bỏ tóc dài cho mịn mượt trời Thu
Anh như nắng khẽ khàng hôn tóc Nhỏ
Để em cười cho đời bớt âm u

Tình anh cũ như lần đầu rung động
Thuyền giấy ngày nào cuốn theo sông
Ơi bên đó, bên nầy trời cao rộng
Mai mốt rồi Nhỏ còn nhớ anh không?

Friday, October 5, 2007

Tưng Tửng

Nhỏ như lửa còn anh... càng hơn lửa
Anh lửa cháy rừng, Nhỏ... hỏa diệm sơn
Sợ đón nhau về cháy tiêu nhà cửa
Hai đứa mình ra biển chắc ăn hơn

Mình dọn đi rồi thiên hạ mừng rơn
Bớt nhiều chuyện bớt lắm trò nghịch ngợm
Bớt thơ thất tình ủ ê phát gớm
Duyên thằng Bờm thị Mẹt dạo lơn tơn

Nhỏ tưởng giỡn, anh ngỏ lời chân thật
Lật đật trã lời em chả dám đâu
Ôi đến tỏ tình anh còn lấc cấc
Trách gì em chưa muốn làm cô dâu

Anh không ngầu như cướp biển
Không đẹp trai như tài tử Hồng Kông
(Có gã làm thơ nào giỏi tài chưng diện?)
Nhỏ mê film Hàn, chấm điểm số không!

Anh không buồn, anh tỉnh bơ... phờ
Đâu ngờ? Mà thôi, cũng phải
Anh chỉ biết làm thơ, làm thơ mãi
Đọc hoài cũng chán, mất thời giờ

Không làm thơ anh biết làm gì?
Thôi thì anh viết lăng nhăng
Anh như Cuội đợi chị Hằng
Khi tròn, khi khuyết trăng còn trêu ngươi!

Rụng Dần Hy Vọng

Nhỏ ơi cây rụng dần hy vọng
Mai khẳng khiu cành, mơ nhau không?
Vòm cây xanh mướt từng ươm mộng
Phơi nhánh xương gầy giữa mênh mông

Những khóm hồng thôi đơm hoa nữa
Hoàng Cúc vàng như chiều tiễn đưa
Thấp thoáng hàng Phong ai thắp lửa
Hy vọng rơi hoài, rơi như mưa!

Lá dựa vào cây lá che trời
Mái nhà chim, bướm ngụ tả tơi
Bướm chết
Chim đàn thiên di vợi
Anh lấy gì mơ nữa Nhỏ ơi?

Tình đợi bao giờ mùa Xuân lại
Nhỏ đợi anh về đừng quen ai?
Tình ta tùng bách luôn xanh mãi
Mặc bốn mùa cây lá đổi thay

Dấu Ái những bài thơ viết vội
Chiều hoài mong quá Nhỏ xa xôi
Hờn dỗi mùa Thu buông lá đỏ
Muôn đóa Phượng hồng riêng Nhỏ thôi

Kiếp Lá

Thà như lá ngã lưng nằm
Thảnh thơi nào kể mưa dầm, nắng hanh
Cho dù gió cuốn vòng quanh
Cuối cùng lá cũng hóa thành đất thôi
Ôm nụ Xuân, mùa qua rồi
Hôn hoài nắng ấm dấu môi ửng hồng
Xa nhau rồi nắng nhớ không?
Nắng vô tình quá, mặn nồng riêng đâu!
Thà như chiếc lá thay màu
Vẫn in áo lụa thuở nào đến thăm
Một mai Xuân ấm chỗ nằm
Trên xương lá cũ cỏ mầm xanh ươm

Khúc Tháng Mười

Tháng Mười Người vẫn xa xôi quá
Lá rụng nhiều hơn, nhớ nhiều hơn
Sương loáng thoáng vương rừng óng ả
Gió lạnh về đêm thả từng cơn

Giận hờn chi lá theo về cội
Thu gọi buồn ơi, gọi buồn ơi
Chiều buông lá đỏ sầu quá đỗi
Lòng anh như lá rơi chơi vơi

Đợi Nhỏ, đất trời mùa luân chuyễn
Gió còn gom lá giấu niềm riêng
Xào xạc cây thầm thì kể chuyện
Khép mắt hoàng hôn trời chao nghiêng

Chuyện của mùa Thu sao kể hết
Lá chết rồi sao? Cả Diêu Bông?
Người ấy lấy chồng
Ngày thấm mệt
Lá tựa muôn thuyền, đường là sông

Không sóng nhưng thuyền trôi theo gió
Gió cuốn lá vàng, buồn cuốn anh
Đêm biết Nhỏ làm gì bên đó?
Có biết tình anh luôn mướt xanh?

Mùa Nhớ

Mùa nhớ, mùa thương hay mùa Thu?
Loáng thoáng lá rơi đường sương mù
Giữa khuya trời lạnh say giấc ngủ
Chim đàn xao xác gọi viễn du

Thèm ủ bàn tay trong bàn tay
Hoài mong suối tóc tựa vào vai
Kề tai thủ thỉ làn hơi ấm
Lá rụng chiều nào như chiều nay

Rừng thay áo lụa hong nắng lụa
Màu của ngày xưa áo tơ vàng
Mùa nhớ, mùa thơ từ muôn thủa
Lá rụng bao Thu luôn ngỡ ngàng

Ngang phố quen mà như lạ phố
Lá đổ chiều nay, ôi lá bay
Lòng ngơ ngẫn ước duyên kỳ ngộ
Mùa nhớ, mùa mơ đâu dáng ai

Thu lại về đây nhớ nhung đầy
Lãng đãng hồn Thu, lãng đãng mây
Nhỏ ơi mùa nhớ mênh mang vậy
Từng chiếc chia lìa lá xa cây!

Vẫn Đợi

Nhỏ xa quá nên niềm vui xa quá
Mùa Thu về
Đâu chiếc lá ngày xưa?
Dã quỳ bên đường cho chiều óng ả
Hoàng Cúc nở rồi bên Nhỏ hay chưa?

Chiều thứ Sáu
Lại một tuần qua nữa
Đưa ta về trống trếnh chuyến xe không
Căn phòng vắng tênh nằm sau cánh cửa
Bên láng giềng xào xạc gió cành thông

Nắng lóng lánh dệt tơ trời mõng mãnh
Mây tím đi rồi
Lá cũng thôi xanh
Nhỏ xa quá nên hoàng hôn hiu quạnh
Xa ngàn trùng nên hy vọng mong manh

Lạnh chưa Nhỏ?
Gió về từ phương ấy
Chim từng bầy hối hả kéo về đây
Như mặt trời đêm qua rồi vẫn vậy
Vẫn đợi Nhỏ hoài anh rộng vòng tay

Nụ Hôn Mùa Thu

Khẽ hôn lá, lá ửng hồng đôi má
Khẽ hôn trời cao, hy vọng biếc vời xanh
Khẽ hôn nắng, nắng vàng óng ả
Thu khẽ hôn thầm biết Nhỏ nhớ anh?

Bóng Cầu Bóng Ai

Hậu giang dòng nước đục ngầu
Lục bình trôi dưới dạ cầu lơ thơ
Nay mai cầu nối đôi bờ
Con thơ, vợ trẻ bơ vơ đứng nhìn
Trách chi đá, thép vô tình
Hỏi ai soi lại bóng mình, lương tâm?
Sông ngàn năm trôi âm thầm
Nhịp cầu che mát chổ nằm các anh.

Đừng Yêu Ngàn Kiếp

Cuối cùng rồi ta cũng bỏ nhau thôi
Đâu quan trọng ai người chia tay trước
Yêu ngàn năm... có người nào yêu được?
Thương bây giờ, đừng hẹn ước xa xôi

Rồi ta cũng bỏ nhau mà đi mất
Đến lá còn lật đật trốn mùa Đông
Tất cả cuộc tình cho dù chân thật
Đến cuối đời một kẻ lẽ loi trông

Anh không hứa cùng với em trọn kiếp
Sớm muộn thời gian đuổi kịp chúng mình
Đời chốn trọ mỗi người mang duyên nghiệp
Lá rụng còn xanh nhiều quá hóa thường tình

Chỉ hứa với em trái tim còn đập
Vẫn nói lời yêu không chút ngập ngừng
Vẫn cứ làm thơ dù đời trôi gấp
Thầm gọi: Nhỏ ơi, nhớ Nhỏ quá chừng!

Đừng nói yêu nhau đến muôn ngàn kiếp
Sợ khiếp rồi em, chót lưỡi đầu môi
Mai lỡ một mình trên đời bước tiếp
Có tình nhau, đời anh chẳng mồ côi

Gảy Nhịp Cầu

Chiều xem tin chợt bàng hoàng
Nhịp cầu mới bắc ngỡ ngàng gảy đôi
Đôi bờ tưởng hết xa xôi
Cầu chưa liền bến, thôi rồi mộng tan
Chiều Bằng Lăng rũ hai hàng
Đục ngầu dòng nước vội vàng buông xuôi
Nghe phong phanh chợt ngậm ngùi
Mênh mông sóng nước dập vùi hoa rơi
Đóa Bằng Lăng lạc chân trời
Màu hoa còn tím bời bời cùng mưa?

Vườn Trăng

Trống rỗng căn phòng, trống trếnh tôi
Mông mênh bóng tối phủ chỗ ngồi
Ngoài kia trăng sáng không đủ xóa
Cây lá chập chờn trăng lẽ loi

Rồi mai mốt nữa, trăng dần khuyết
Biết lấy gì soi cánh hoa đêm
Hương nhài mùa Hạ còn luyến tiếc
Loáng thoáng thơm càng khơi nhớ thêm

Ai đếm cùng tôi muôn ánh sao
Xa khuất trời quê tuổi thơ nào
Ngày xưa ao ước Trung Thu đến
Trăng của bây giờ dửng dưng cao

Tôi dạo trong vườn lốm đốm trăng
Đâu mất Cuội mơ bóng chị Hằng
Cây đa thơ ấu cành trơ trụi
Trăng bụi thời gian đông giá băng

Yên lặng vườn nghe tiếng bước chân
Đạp lá khô rang, mùi cúc tần
Tần ngần cúi nhặt cành cỏ úa
Phai mất rồi đâu tím bâng khuâng?

Tôi ngẫng đầu lên, trăng vẫn soi
Nhìn mãi nào đâu bóng Cuội ngồi
Tôi bước vào phòng, tôi thấy Cuội
Nhìn tôi lạ lẫm trong gương thôi!

Trung Thu Xa Xứ

Hối hả xứ người quên ngắm trăng
Nao nức Thu xưa đón chị Hằng
Lồng đèn tặng Nhỏ hồn nhiên nhận
Chẻ trúc thẹo còn, Nhỏ biết chăng?

Trăng vẫn dịu dàng như thuở trước
Ai rước lồng đèn trên lối quê?
Xa lộ dập dìu xe xuôi ngược
Đèn nhỏ Trung Thu đợi anh về?

Biết kể cho ai chuyện Cuội già
Dựa gốc đa hoài đợi Hằng Nga?
Khi người ta lớn thôi mơ mộng
Thơ dại cũng đành vĩnh viễn xa

Đêm qua nằm mộng màu áo đỏ
Rạng rỡ ai xinh tựa đóa hồng
Anh ngại tình xa, xa quá Nhỏ
Mai mốt Nhỏ còn... thương anh không?

Trăng bỗng mơ màng như Nhỏ vậy
Mời trăng, mời Nhỏ ghé vào đây
Để thấy lòng anh còn hiu quạnh
Ngồi vẫn vơ buồn mơ bóng mây.

Tạp Bút Chiều

Chiều tạp bút cây vẽ vời sắc tím
Níu mây trời chim tìm hướng hoàng hôn
Núi trầm tư ngã bóng nằm chiêm nghiệm
Nắng phai mau nên gió chợt bồn chồn

Ngỗn ngang bóng hàng cây ngăn giao lộ
Đàn lá khô xao xác cọ mặt đường
Dường muốn kéo dài ngày đèn thắp hộ
Vô công thôi, đêm tối chẳng chịu nhường

Tưởng ngày chết côn trùng òa lên khóc
Buông tóc trời đêm cài lược trăng ngà
Nước mắt ai rơi lên trời hóa ngọc
Bao giờ Ngưu Lang-Chức Nữ ở chung nhà?

Những vòm lá chờ mùa Thu mòn mỏi
Thu đến rồi sao lá vội chia tay?
Thu trễ nãi nên lá bừng giận dỗi
Cho lá và Thu tìm trốn nhau hoài

Mơ Thôi

Ngủ ngon không? Hỏi mặt trời
Vẫn còn ngủ nướng, trã lời mây giăng
Sáng thứ Bảy nắng muộn mằn
Bình minh lười lĩnh in hằn dấu đêm

Mền còn ấm, nệm gối mềm
Hồn còn vương vấn êm đềm giấc mơ
Chỉ là mơ? Chút thẩn thờ
Nhỏ ơi biết đến bao giờ bên nhau?

Thoáng Thu

Cảm ơn đêm, thấy sao trời
Cảm ơn Nhỏ đến mang đời chút vui
Có đêm mưa trăng ngủ vùi
Có khi hờn giận ngậm ngùi mình anh

Ơn mưa bão, suối ngọt lành
Người xa lăng lắc, để dành nhớ mong
Sông quê nước lớn, nước ròng
Người thương xa xứ tấm lòng có xa?
Từng mùa Thu, từng Thu qua
Trong ngàn lá rụng, đâu là Diêu Bông?

Chợt Điếng

Chiều nghe gió qua ngàn thông nhớ biển
Ngỡ diệu hiền muôn sóng tự xưa xa
Vết thương vô tình chạm vào chợt điếng
Pháo cưới bây giờ thắm đỏ tựa màu hoa?

Hoài Niệm

Nghe khẽ khàng lá rụng
Nắng dịu dàng mơn man
Cúc dại vàng thung lũng
Ừ, mùa Thu vừa sang

Nhớ hàng phong lá đỏ
Nhớ rừng thông chập chùng
Giáo đường xưa bên đó
Còn ngân nga chuông rung?

Chiều trùng trùng mây trắng
Dường mây cũng thiên di
Đóa dã quỳ nhuộm nắng
Đung đưa gió thầm thì

Mùa Hạ đi lặng lẽ
Nên vắng hoe biển chiều
Sóng rì rào nhè nhẹ
Mà sao bờ liêu xiêu?

Bỗng nhớ nhiều xứ lạnh
Loanh quanh dốc phố nghèo
Nhớ mùa Thu ám ảnh
Đường thăm thẳm dốc đèo

Ta theo chim trốn lạnh
Về nắng ấm, đất lành
Hồi tưởng miền hiu quạnh
Một chút gì mong manh