Sao người không là gió
Cho ta mơ cánh diều
Sao không là Phượng đỏ
Cho ta làm ve kêu
Lời người như phấn trắng
Lòng ta làm bảng đen
Đời như đêm tĩnh lặng
Tình yêu sáng ngọn đèn
Rồi cũng quen vất vả
Sao không cùng sớt chia
Cùng lạc loài xứ lạ
Đừng nấn ná xa lìa
Sao tình ta như nước
Dồn về em, biển khơi
Có bao giờ chảy ngược
Thôi, cũng đành, Nhỏ ơi!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment