Monday, January 21, 2008

Ở Chổ Người Thương

Nửa đêm mây xám nát nhàu
Phố xưa loáng thoáng đục ngầu đèn khuya
Bên này lại nhớ bên kia
Ở đâu cũng được, đừng lìa xa nhau

Sật sừ bước thấp, bước cao
Xếp hàng, trình giấy... gượng chào đầu môi
Ông mê dằng dặc chổ ngồi
Xoay qua, trỡ lại... đến rồi, buồn vui?

Mới chia tay đã nhớ mùi
Mới cúp điện thoại bùi ngùi giọng quen
Đẩy, khiêng, kéo, xách... lấn chen
Qua bao cửa ải... tối đen vỉa hè

Lên xe đường phố nhập nhòe
Nửa đêm về sáng vắng hoe thị thành
Lập lòe đôi ngọn đỏ xanh
Dừng xe hiu hắt lạnh tanh ngõ nhà

Trỡ về sao lại nhớ xa?
Bên này, bên đó đâu là quê hương?
Tim mình ở chổ người thương
Nơi nào vắng Nhỏ là tương tư đầy

Chiếc Phone

Cái phone quen chợt lạ rồi
Nhớ không dám gọi, chổ ngồi lửa nung
Nôn nao lòng giữa không trung
Mơ màng thức ngủ mơ cùng về chung

Phone thân quen chợt lạnh lùng
Lời yêu thương vắng, lùng bùng lổ tai
Bây giờ xa tít cánh bay
Mười một ngày nữa, ôi dài thời gian

Cầm phone lên, lại ngỡ ngàng
Nhớ sao tiếng "dạ" dịu dàng Nhỏ ơi
Nhớ chơi vơi trên lưng trời
Bỗng dưng cần thiết trọn đời vì nhau

Si

Thương gì quá cở, thương điên
Nhớ sao tha thiết, phát ghiền hương quen
Có gì tim nhói, chắc ghen?
Bỏ công việc
Bỏ bon chen vì người

Sáng, trưa, chiều đợi giọng cười
Đầu đêm, khuya, sớm quên lười để mơ
Có gì đi đứng lơ ngơ
Làm sao mong chóng hết giờ gọi nhau

Cuối tuần thiên hạ xôn xao
Cứ mong ngóng, cứ ra vào không đâu
Mắt người ta có bao sâu
Lỡ nhìn lạc lối bạc đầu chưa ra

Ừ bây giờ vẫn cách xa
Ước gì được ở chung nhà vui hơn
Xin em bớt chút dỗi hờn
Nhớ thương đầy ắp nguồn cơn anh rồi

Thèm hôn nát mặt rụng môi
Cũng chưa thỏa nhớ núi đồi, đại dương
Người dưng giờ hóa người thương
Nhỏ ơi đi suốt con đường đời nhau

Hôn Hộ Quê Nhà

Rồi đây nao nức em về xứ
Trốn lạnh quê người nơi cố hương
Ghé giùm quê Ngoại em uống thử
Ngụm nước dừa xiêm ngọt như đường

Ngửi hộ cho anh hương cau ngát
Vườn trầu trăng chiếu dát vàng lên
Qua bến lục bình hoa tím nhạt
Ngắm thay anh nhé màu không quên

Xuồng đưa em đến bên bờ nước
Điên điển còn vàng như nắng trưa?
Em hái Bằng lăng nhiều mộng ước
Mơ ngày hai đứa thỏa mơ chưa?

Nhóm lửa giùm anh bằng bếp củi
Nghe chút mùi rơm, nghe mắt cay
Để nhớ ngày xưa đôi ba tuổi
Nhỏng nhẻo ngồi bên Ngoại lùi khoai

Nhớ chạm nhẹ nhành hoa mắc cở
Nhìn cây xếp lá, thương vu vơ
Nhỏ ơi quê Ngoại mà anh nhớ
Có bóng hình em trong câu thơ

Bây giờ anh vẫn chưa về được
Em nhớ vì anh hôn cỏ hoa
Mai mốt em sang anh hôn lại
Trên môi em ngát vị quê nhà!

Vừa Thôi Niềm Nhớ

Lạnh vừa thôi tháng Mười Hai
Nghe tin tuyết đổ thương hoài người xa
Trời mù mây gọi phong ba
Đêm mưa rả rích mơ qua thăm người

Rét vừa thôi hồng môi tươi
Ngủ chưa đã giấc nằm lười trong chăn
Ngày quạnh hiu mờ mưa giăng
Nhớ bàn tay ấm búp măng ngại ngùng

Rơi vừa thôi hạt mưa phùn
Mây, mưa, sương, khói tỏa cùng không gian
Vườn cuối mùa sót Cúc vàng
Ngỡ như chút nắng muộn màng còn vương

Gầy vừa thôi cành trơ xương
Nhớ thương ai đứng ven đường vẫy tay
Lá cuối cùng buông gió bay
Cuốn theo chiều có theo ngoài phương xa?

Đêm vừa thôi trăng sao nhòa
Trốn đâu tiếng dế thường hòa âm khuya
Cội thông xanh vẫn xanh kìa
Dù băng tuyết lá không lìa cành thông
Bên này-bên đó mênh mông
Vẫn không ngăn được lòng mình
Nhỏ ơi

Bàn Tay

Bàn tay ngón ngắn ngón dài
Cái lo thiếu
Giữa lựa hoài sợ dư
Mượn bàn tay Nhỏ ngần ngừ
Sợ chi không biết, nào hư hao gì?

Mềm
Thơm
Ấm áp quá đi
Nâng niu năm ngón nhu mì nhỏ xinh
Xin Nhỏ áp út chung tình
Dành riêng đeo nhẫn đôi mình trao nhau

Tay trong tay đến ngàn sau
Đắng cay cùng chịu ngọt ngào cùng chia
Đan đôi tay mãi không lìa
"Lia thia quen chậu..." nghe kìa Nhỏ ơi

Sinh Nhật

Hái hoàng hôn mây tím
Gởi mừng Sinh Nhật ai
Giọt nắng vàng ngọt lịm
Sưởi giùm đôi bờ vai

Nghe lừng hương ngoài ngõ
Trắng hoa Chanh gọi mời
Bánh mừng Sinh Nhật Nhỏ
Tròn xoe giữa bầu trời

Gió ơi, đừng lạnh nhé
Đủ hồng đôi má thôi
Lập Đông về khe khẽ
Nhắc lòng mình đơn côi

Nhỏ ngồi bên hoa tím
Bây giờ mình xa xôi
Chiều một mình chiêm nghiệm
Năm tới mình chung đôi?

Rồi bàn tay góp lại
Thay nến hồng mừng nhau
Ngoài kia Đông thổi mãi
Vòng tay ấm ngọt ngào

Mưa Mùa Đông

Mưa mùa Đông
Từng dòng kỷ niệm
Chìm trong mưa cây khẳng khiu gầy
Bay về đâu màu Pense' tím
Trên công viên xác lá rơi đầy

Qua đây muôn hạt mưa phùn
Dưới khung trời xám giăng chùng màn mây
Mịt mờ bụi nước phủ vây
Rưng rưng lá cuối rồi đây cũng lìa

Xóa nhòa trời đất phân chia
Xóa ngày, xóa cảnh còn kia nỗi buồn
Mưa rơi, nước cũng về nguồn
Nhỏ ơi, tình nắm đừng buông nửa chừng
Thương nhau sao cứ ngập ngừng
Yêu nhau tha thiết xin đừng giấu nhau

Trời buông triệu hạt mưa mau
Nhỏ buông mái tóc ngạt ngào suối hương

Mưa phùn lãng đãng như sương
Dầm lâu xin chớ coi thường, ướt mem
Mỗi ngày thêm chút nhớ em
Tháng, năm chồng chất tình đem biển trào

Thái Bình Dương sóng dạt dào
Giọt mưa cộng lại thuở nào, Nhỏ ơi
Mưa phùn bay, giăng kín trời
Mưa bao nhiêu hạt bấy lời nhớ nhung

Mưa phùn ơi
Thương ngàn trùng
Mưa phùn lạnh để tương phùng ấm môi
Mưa phùn ơi
Nhớ bồi hồi
Mưa mùa Đông để không thôi nhớ Người
Nhớ tiếng "dạ"
Nhớ nụ cười...

Qua Cầu

Qua cầu lộng gió mùa Đông
Thương em áo mỏng gió lồng tóc bay
Đêm bao giờ
Tối không hay
Đường sâu hun hút một vài vì sao

Xe rì rầm
Gió ào ào
Nhạt nhòa cảnh ngỡ lạc vào hoang vu
Đèn xe chấp chới sương mù
Bóng mờ hư ảo phiêu du lưng đèo

Nhỏ nhớ cầm áo ấm theo
Xa xôi lỡ bệnh hiểm nghèo
Nhỏ ơi
Trời đâu còn lạnh hơi hơi
Lập Đông se sắt tuyết rơi đỉnh rừng
Nghe tin xa thương quá chừng
Dáng gầy, vai nhỏ bảo đừng lo sao?

Cây trong đêm chỉ một màu
Phố đêm trắng lạnh đèn cao áp nhìn
Bỗng dưng thèm nến lung linh
Hồng bàn tay Nhỏ rung rinh mắt cười
Bỗng dưng nhớ quá một người
Người dưng?
Đâu phải, người thương dịu dàng!

Qua cầu gió lộng thênh thang
Xuýt xoa buốt giá, bàng hoàng thương nhau
Ước thầm mãi tận ngàn sau
Ủ đôi vai nhỏ nguyện trao cõi lòng
Để cho dù băng tuyết Đông
Đan đôi tay lại tình nồng ấm hơn

Qua cầu rét đậm từng cơn
Càng thương nhớ Nhỏ, càng cô đơn nhiều
Ừ xa để biết mình yêu
Gió mùa Đông dậy thủy triều tương tư
Thương em đến thiếu ngôn từ
Làm sao tả được ngất ngư mong chờ?

Trọn rừng cây nhánh bơ phờ
Chìm trong bóng tối vô bờ nhớ thương
Một mình xe lẫn trong sương
Dài vô tận mãi con đường tình ta
Mùa Đông chưa thấy cỏ hoa
Mai mùa Xuân đến mình là mùa Xuân

Nhắn Nhủ

Nhỏ về thăm ngõ bừng hoa nắng
Bằng lăng còn nở tím sông xưa?
Ngang cổng trường bay ngàn áo trắng
Thầm khẽ cầu trời xin khoan mưa

Trưa chắc Mười giờ tươi thắm nụ
Hàng me rủ lá dịu như thơ
Tiếng võng mẹ ru nồng giấc ngủ
Nghe hộ giùm anh điệu ầu ơ

Trăn trở ngoài sông muôn sóng nước
Vỗ hoài có ướt lá môn đâu?
Nhỏ lên chùa khấn niềm anh ước
Năm tới tưng bừng lễ rước dâu

Dây đậu rồng leo, bươm bướm lượn
Mai Nhỏ về thăm nơi cố hương
Mùa này xanh biếc sân trường Phượng
Đừng trách tóc thề lá vấn vương

Mương vườn còn ngát bông cau rụng
Nhỏ chống xuồng đi súng rung rinh
Mắc cở chợt hồng hoa lúng túng
Nhớ hái giùm anh cánh lục bình

Anh định mùa sau về với Nhỏ
Ghé vườn hai đứa hái trầu cau
Nhờ cậu mua giùm dây pháo đỏ
Trình tổ tiên rằng mình thương nhau!

Ngày Mây Khói

Tội rừng lạnh run cành trơ trụi lá
Thương vầng dương trốn vội cuối trời xa
Gió hun hút hoàng hôn sao lo quá
Nhỏ ra về bên đó rét buốt da

Ngày rất lạ, dường như không có nắng
Mây điệp trùng nhắn gửi nỗi niềm chăng?
Căn phòng trọ một mình anh thầm lặng
Hạc giấy buồn giang cánh nhện tơ giăng

Sáng sương khói trời thướt tha áo trắng
Chợt lo thầm Nhỏ lạnh ngón búp măng
Thiên di hết chim trong rừng quạnh vắng
Nhìn phương em lớp lớp núi mây ngăn

Mây nặng quá là đà sa xuống cỏ
Bỏ ngàn thông mất gốc đứng chơ vơ
Anh tha thẫn chông chênh niềm nhớ Nhỏ
Thở ra thành sương khói mối ngu ngơ

Nhờ chút gió có về nơi Nhỏ ở
Chở hương Chanh thơm ngát quê nhà
Thương nhau quá, đôi mình còn cách trỡ
Nhớ nhiều hơn hoa Lý, nhớ thiệt mà

Dường Như

Dường như trời đã Lập Đông
Khẳng khiu thương quá nhánh hồng trơ gai
Sớm sương mờ gợi áo ai
Trưa hiu hắt nắng lá bay vợi nhiều
Điệp trùng mây xám trời chiều
Xuống đèo sương tựa thủy triều trào dâng

Dường như thương nhớ bâng khuâng
Mong hoài tiếng "dạ" trong ngần dễ thương
Chiếc lá khô rơi trên đường
Cuốn theo chiều gió dậm trường theo nhau
Vắng mặt trời, ngày qua mau
Vắng em đêm thẫm dài sao quá dài

Dường như trống vắng bàn tay
Tóc dài lãng đãng mây bay nhạt nhòa
Sương hay bụi phấn học trò
Bám vai áo lạnh để cho nhớ hoài
Hoàng hôn chưa?
Đã hết ngày
Đêm khuya chưa?
Đen kịt ngoài kính xe

Dường như Nhỏ vẫn e dè
Dẫu đêm đêm kể nhau nghe tâm tình
Đêm dài rồi cũng bình minh
Rồi đây hai đứa chúng mình chung vui
Đâu đây hoa Lý thơm mùi
Hay mình tưởng tượng...
Ngậm ngùi...
Vẫn xa!

Trăng

Trăng vàng
Trăng bạc
Trăng xanh
Trăng chiếc lá cuối trên cành Lập Đông

Trăng đầu núi
Trăng cuối sông
Trăng bên kia có hoài mong bên này?

Trăng đơn độc
Trăng lạc loài
Một mình đêm lạnh thức hoài vì ai

Trăng mơ màng
Trăng liêu trai
Sương mờ lãng đãng áo dài rừng khuya
Nửa đêm trăng rụng hồ kia
Ngỡ trăng chết đuối hồn lìa trần gian
Ngờ đâu trăng kiếp nhập tràng
Gió lay gợn sóng hóa ngàn mảnh trăng

Trăng ngàn năm
Trăng trẻ măng
Mười lăm, mười sáu khuôn trăng căng đầy
Mười bảy, mười tám hao gầy
Trăng hai mươi mấy, cõi này trăng đi
Này thôi, dế khóc mà chi
Hai, ba tuần nữa dậy thì Trăng xinh

Luân hồi trăng
Luân hồi tình
Vơi đầy hạnh phúc tim mình vẫn yêu
Có bình minh
Có xế chiều
Có đau khổ mới có điều thủy chung
Có chia xa
Có tương phùng
Có giọt nước góp ngàn trùng đại dương

Cảm ơn trăng thức đêm trường
Tạ ơn Nhỏ đến mến thương trao lòng
Và như trăng
Tình mênh mông
Khi đầy khi khuyết tình không phai tàn

Trăng xanh
Trăng bạc
Trăng vàng
Mơ hương hoa Lý trên giàn quê xa

Đừng Hỏi Nhớ Nhau

Người ta hỏi nhớ mình không?
Mình không kề Nhỏ hoài mong trọn ngày
Người ta khoe tóc đã dài
Lưng ong tóc mượt chờ tay chãi giùm?

Người ta dọa: Yêu gông cùm
Suốt đời xin chịu, chết chùm cũng vui
Mẹ cha nôn nóng làm sui
Sau này cay đắng, ngọt bùi cùng chia

Người ta ở tít bên kia
Hỏi sao không nhớ vẫn chia cách mà
Phải chi được ở chung nhà
Sáng trưa chiều tối chan hòa thương yêu

Người ta còn ngại xíu xiu
Tình trong như đã, ra điều chưa đâu
Ừ thôi, mai mốt rước dâu
Người ta cũng khóc phải đâu vì buồn

Cuối tuần không nắng, gió luồng
Một mình thơ thẩn, hồi chuông sương mờ
Hỏi sao không nhớ bơ phờ
Thương không kể xiết, ngẫn ngơ ra vào

Nhỏ ơi đừng hỏi nhớ nhau
Mến, thương, yêu cộng si cuồng trào dâng!

Tình Trăng

Trời trăng trong trẻo
Trăng tròn trĩnh
Trăng tỏa thanh tao
Trăng trắng tinh
Từ thuở thiếu thời thôi trường tỉnh
Trăng theo ta thấu tỏ tâm tình

Thương trăng từ thuở tim thổn thức
Tà trắng tan trường tha thướt theo
Tưởng tượng thôi thành tương tư thực
Tầm tay trống trãi
Tình trăng treo!

Trắc trở theo tình, tim thấp thỏm
Thất tình ta tự thấy thương ta
Trái tim thất tán, tìm tên trộm
Tan tác tình tôi thằng thiệt thà

Tôi thả thơ tình tỏa tới trăng
Tôi thương trăng thật, tâm trở trăn
Trăng thấu tình tôi, thân tiều tụy
Tha thiết thương thầm tới thiên thu!

Chiều Giao Mùa

Ngày thanh vắng
Nắng chan hòa
Nắng sao không ấm?
Là đà lá bay
Mùa Dã Quỳ đã ngủ say
Đồng hoa Cúc dại nhạt phai ít nhiều

Xa xa cát cuộn theo chiều
Trời se sắt lạnh tiêu điều hoàng hôn
Cỏ Phiêu Bồng lăn bồn chồn
Cuốn theo luồng gió có hồn hoài mong

Hôn trời Tây ửng má hồng
Mây mùa áo tím từng không dịu dàng
Cây ven đường thôi lá vàng
Cành xương đứng đợi bẽ bàng vẫy tay

Dưới hồ chim trắng đã bay
Thiên di đi mãi mệt nhoài tha phương
Chiều chưa đi đã mù sương
Thu vàng chưa hết đã nhường mùa Đông

Gió chướng về
Nước giựt ròng
Lúa hoang còn trổ đòng đòng nữa không?
Chiều xa quê nhớ mênh mông
Trễ mùa Điên Điển sót bông nào vàng?

Nhỏ mai về gặp họ hàng
Hôn giùm hoa Lý khẽ khàng cho anh
Hoa vàng e ấp lá xanh
Chút hương quê nhớ để dành anh nha?

Chiều Mơ

Thôi thì
Ta tạ ơn nhau
Dịu dàng nỗi nhớ
Ngọt ngào niềm thương

Hoa Hồng tàn vấn vương hương
Mênh mông áo trắng trong sương mịt mờ
Lập Đông sông rộng đôi bờ
Tiếng chim đàn lạc thẫn thờ trôi xuôi

Cuốn theo xe
Gió bùi ngùi
Hai bên vùn vụt cảnh lùi sau lưng
Giòng đời trôi mãi không ngừng
Hợp tan thường nhật xin đừng trách ai

Hoa vàng hoang mạc chưa phai
Mây chiều tha thướt bờ vai núi nhòa
Hoàng hôn nắng tím chan hòa
Thơ buồn không dám... giả đò thơ vui.

Còn xa chiều nhớ ngậm ngùi
Nhỏ ơi biền biệt đâu mùi tóc em?

Mộng Đẹp

Cô dâu lụa tím Bằng Lăng
Áo dài, khăn đóng trẻ măng bên chồng
Thuyền hoa Sim xuôi trên sông
Lục Bình tím ngát cả giòng Tiền Giang

Đón đưa dâu đông họ hàng
Thuyền hoa bướm trắng, bướm vàng bay theo
Đôi bờ xanh, nắng trong veo
Từng đoàn trẻ nít cười reo ra nhìn

Bên chồng mừng đón dâu xinh
Cô dâu áo tím chung tình cười duyên
Hàng dừa ngã bóng nghiêng nghiêng
Che đầu đôi lứa, láng giềng ra xem

Đêm nay xinh nhất là em
Bông lài nở trắng ngoài thềm hương đưa
Trời khuya lấp lánh sao thưa
Một đàn đom đóm vừa sa tóc huyền

À ơi, xin Nhỏ ngủ yên
Trong vòng tay ấm mừng duyên thắm tình
Đang say sưa, chợt giật mình
Trách ông trời ác, bình minh vội vàng

Cho Dù

Cho dù mưa hoặc sương mù
Rừng trơ trụi lá, âm u mây ngàn
Cho dù cây trút áo vàng
Đường về hiu hắt hoa tàn hoàng hôn
Cho dù đêm biển sóng cồn
Thủy triều lai láng vùi chôn dấu giày
Cho dù còn lạnh vòng tay
Nhỏ xa lăng lắc tóc bay ngàn trùng
Cho dù ôm mộng tương phùng
Đêm đêm mơ tưởng ngượng ngùng nụ môi
Cho dù ta còn chia phôi
Giữa khuya mùa lạnh bồi hồi nhớ nhau
Dù đôi khi ngắm trăng sao
Ngưu Lang-Chức Nữ thuở nào như ta
Cho dù thương nhớ xót xa
Hai bờ lăng lắc nhạt nhòa thời gian
Dù cho Chúa Nhật lang thang
Chim từng đôi một vội vàng thiên di
Cho dù bụi xốn trong mi
Thơ buồn không viết bởi vì...
Nhỏ khuyên

Tương Tư

Nhỏ ơi đừng rẽ đường ngôi
Để anh lạc lối môi nồng tóc mây
Nhỏ đừng về đường bóng cây
Tội cành trút lá trãi đầy gót em

Đừng liếc mắt lúc ngoài thềm
Kẻo mây trời rụng ướt mềm mưa Xuân
Dáng gầy nên gió bâng khuâng
Áo ai tím ngát bần thần người ta

Hương thầm đừng để bay xa
Khéo thôi ong bướm kéo qua đàn đàn
Nhỏ ơi đến lá còn vàng
Hồn anh sao khỏi ngỡ ngàng vì ai

Nhỏ đừng trang sức đầy tay
Xin ngón áp út đợi hoài nhẫn anh
Xin đừng môi đỏ, mắt xanh
Bao nhiêu cũng đủ nghiêng thành, rơi hoa

Nhìn hoàng hôn, nhớ thướt tha
Ngắm giàn hoa Lý thiệt thà thương nhau
Bây giờ cho đến ngàn sau
Tương tư tiếng "dạ" ngọt ngào trăm năm

Ghiền me dốt, thèm cóc dầm
Cũng không trằn trọc đêm nằm bằng em!