Thursday, September 20, 2007

Nhỏ Giận Anh Rồi

Nhỏ giận anh rồi, ngày dài ngắn hơn không?
Trời vơi nắng, hai hàng cây chớm đỏ
Nhỏ giận anh rồi, thu vàng ngọn cỏ
Có đàn chim nhao nhác kéo nhau đi

Nhỏ giận anh chi? Hai đứa cùng buồn
Thu xa xứ chưa đủ sầu sao Nhỏ?
Nhỏ giận anh rồi, quẫn quanh phòng trọ
Điện thoại lặng im, im đến phát cuồng

Nhỏ giận anh rồi, vui bỏ đi luôn
Trưa ngoài phố nghe bần thần phiên trực
Chiếc lá lập thu dùng giằng chưa dứt
Thao thức qua đêm ngọn điện vẫn vàng

Nhỏ giận anh rồi, buồn vương vấn không gian
Điềm báo trước những hàng cây buông lá?
Nhỏ giận anh rồi, thời gian trôi chậm lạ
Hoa Lý nơi xa có đợi anh về?

Giận

Hơi đâu mà giận người dưng
"Người dưng" giận...
Ơ, không chừng... thương anh?
Trốn...
Tìm...
Cút bắt vòng quanh
Vướng tơ hồng té để thành một đôi?
Người dưng giờ biết giận rồi
Giận nhiều chút xíu... để ngồi nhớ nhau
Giận mà thương đến ngàn sau
Người dưng được giận... ngọt ngào tình yêu!

Lập Thu

Vành trăng mỏng, móng tay ai
Cấu lên trời nhớ in hoài dấu ghen
Êm mượt tóc buông màn đen
Rơi xào xạc lá bước quen trỡ về?
Đêm lập thu nghiêng tóc thề
Đèn vàng thấp thoáng soi lề thênh thang
Ừ, nay mai hoa Cúc vàng
In lên màu lá áo nàng ngày xưa...

Cây bên Người thay màu chưa?

Đêm Cuối Tuần

Nhỏ ơi thứ Bảy đêm buồn quá
Mây khói che mờ ánh sao xa
Những ngọn đèn vàng im bóng ngã
Yên vắng con đường thiếu xe qua

Cây lá im lìm say giấc ngủ
Nghe tiếng côn trùng rỉ rả khuya
Mười giờ hoa chẳng thèm hé nụ
Tâm sự không người quen sớt chia

Ngoài kia nghe rõ từng lá rụng
Chạm xuống nhựa đường xao xác khô
Ngọn nến trang hoàng từ từ lụn
Len lỏi trong đêm sợ mơ hồ

Đêm, đồng hồ chạy nghe mồn một
Đêm nhốt trần gian ngục tối đen
Đêm yên vắng quá, hồn hoảng hốt
Đâu mất ban ngày cảnh thân quen?

Vạn đèn không thể xua đêm được
Triệu người không thể thế Dấu Yêu
Nhỏ đâu rồi hãy ban điều ước
Đêm thứ Bảy rồi hết cô liêu

Đêm Đen

Nắng đâu rồi?
Đêm mênh mông
Nhỏ đâu rồi?
Điện thoại không trả lời!

Phải chi như cánh chim trời
Bay sang bên đó ngỏ lời nhớ thương
Trăng sao mờ, chắc mù sương
Đêm không tiếng Nhỏ, đêm dường thẩm sâu

Nhỏ đâu rồi?
Nhỏ biết đâu
Đêm dài quá Nhỏ, trời màu tối đen
Đêm buồn quá
Mở hết đèn
Vẫn chưa đủ sáng, đêm len vào lòng

Nhỏ bây giờ nhớ anh không?

Tần Ngần

Vì Người còn thả tóc
Nên gió còn thiết tha
Bàn chân trần như ngọc
Nên cỏ non mượt mà

Người ta còn mơ mộng
Thơ tình anh bâng khuâng
Người nuôi nhiều ước vọng
Nên lời thương ngại ngần

Trong vần thơ anh viết
Biết hiểu tình anh chưa?
Chúng mình còn cách biệt
Nhớ nhung sao cho vừa?

Chưa đưa về chung lối
Nên đường dài hắt hiu
Nắng mưa còn thay đổi
Nên tím ngát trời chiều

Có những điều chưa nói
Chưa đâu là không đâu?
Nhỏ ơi, đâu mà vội
Còn bên nhau bạc đầu

Điên

Yêu nhau duy chỉ còn ta tỉnh
Nhìn lại quanh mình thế giới điên
Xã hội thời nay toàn suy tính
Ta đón nhau vào một cõi riêng

Nóng

Một trăm mười độ? Chết người!
Thương cây héo rũ
Nụ cười quắt khô
Nung trời đất, cạn sông hồ
Đâu bằng nỗi nhớ hư vô bóng hồng

Trưa chang nắng, trời xanh trong
Nhỏ đâu im tiếng đốt lòng chờ mong?

Tìm Tôi

Trong hoài niệm tôi tìm tôi
Trốn trong ký ức đâu rồi hồn nhiên?
Quên danh vọng
Quên muộn phiền
Theo cánh diều giấy trên miền quê xa
Lục bình trôi trong chiều tà
Hoa cau thoang thoảng trắng ngà trăng khuya

Cánh hồng phượng rơi ngoài kia
Dấu môi tôi chẳng thể lìa vết chân
Qua sông mây trắng tần ngần
Áo xưa tôi nhớ, xa-gần tình yêu
Tôi về ngọn gió nâng niu
Gởi hương Hoa Lý bao điều phân vân

Tôi tìm tôi
Bụi hồng trần
Tôi tìm tôi giữa vạn phần lo toan
Ngày hư hao
Đêm chẳng tròn
Tôi đi lang bạt vẫn còn nhớ quê
Nên xin em nuôi tóc thề
Xin em gầy dáng, đam mê áo dài

Xa quê hương xin một ngày
Bên tôi Nhỏ nghỉ tựa vai phong trần
Xin vì Em tôi dừng chân
Xứ người cạnh Nhỏ tôi gần quê hương
Tôi tìm tôi giữa đời thường
Nhỏ là tôi đó, chung đường thiên thu?

Đàn Xưa

Còn ngân rung những dây đàn
Hơi còn ấm phím ngỡ ngàng người đâu?
Còn vang vọng cuối thang lầu
Gót hồng thấp thoáng guốc mầu khuất xa
Gió phơ phất cành la đà
Dường như lụa áo đôi tà còn bay
Hương hoàng lan thoang thoảng hoài
Nhắc nhau mùi tóc một ngày thần tiên

Sợi cuối cùng nắng rơi nghiêng
Tiếng đàn hoài niệm giữa triền hoàng hôn
Từng giọt tím rụng vào hồn
Khúc nhạc xưa...
Xưa vẫn bồn chồn sao!

Mong Mưa

Vầng dương đốt lửa chi nhiều
Trời không mây thiếu cánh diều tuổi thơ
Nhỏ xa xôi nói chi giờ?
Cỏ hoa xơ xác đứng chờ gió sang

Trời xanh ngắt
Nắng chang chang
Xứ người nắng cũng rũ vàng héo hon
Lá khô cong giẫm vỡ giòn
Bên kia Thiên Lý có còn đượm hương?

Nắng nung đen nhánh nhựa đường
Lơ thơ đồi núi Hướng Dương vẫn vàng
Ước như cây đứng hai hàng
Giang tay che mát dịu dàng lối em

Mưa đi đâu?
Đất khát thèm
Nhỏ đâu không biết vắng đem nhớ về
Chợt ước ao suối tóc thề
Trắng mây tà áo đam mê gió vờn

Không bóng mây trời cô đơn
Ngày như sa mạc, giận hờn gì nhau?
Ơi em, tình đợi mưa rào
Nhỏ ơi, tưới mát ngọt ngào hồn anh!

Biển Chiều

Chiều mang mây tím về trên biển
Níu trĩu hoàng hôn cánh Hải âu
Hoa sóng nở tràn rồi tan biến
Muốn hỏi trùng dương dấu xưa đâu?

Mai lỡ địa cầu không còn biển
Sông sẽ về đâu?
Sóng về đâu?
Trái đất sẽ cằn khô vĩnh viễn
Hồn anh như thế nếu mất nhau

Sao sóng với hoài mà chẳng được
Cồn cát trắng phau rủ bóng dừa
Lòng anh như biển thầm ao ước
Nhỏ tựa bờ vai say giấc trưa

Đưa tiễn mặt trời về với biển
Thái Bình anh đứng ở bờ Tây
Quê nhà xa tít bờ đối diện
Đâu bóng dừa xanh?
Mịt mờ mây!

Chiều nay có kẻ ra biển lạnh
Nhìn ánh hoàng hôn khuất chân trời
Nhặt nhánh rong vương bờ hiu quạnh
Đón gió trời quê, tóc rối bời

Chiều Rạch Miễu

Chiều ngang qua bến phà Rạch Miễu
Triệu hạt phù sa nhuốm màu sông
Rặng Bần tha thướt soi dáng Liễu
Phượng Vỹ cuối mùa vẫn rực hồng

Lục Bình xanh mướt xuôi giòng nước
Những ngọn dừa nghiêng lã lướt lay
Đâu vành nón lá người năm trước
Gió sông còn nhớ vạt áo dài?

Chiều nay viễn xứ về quê Ngoại
Qua bến sông xưa nước trôi hoài
Thầm hỏi sông bao giờ chảy ngược
Thơ ấu bây giờ vuột tầm tay

Rồi mai quay gót về xứ lạ
Thương quá quê ơi khói lá dừa
Trăm sông rồi cũng về biển cả
Mai chốn phi trường ai tiễn đưa?

Trời đổ mưa rồi, phà Rạch Miễu
Sóng nước Tiền Giang nắng phai nhòa
Ba lá xuồng ai chèo nặng trĩu
Đâu mất ngày xưa một câu hò

Những con đò nhỏ trong kỷ niệm
Chìm khuất thời gian tuổi học trò
Chiều qua Rạch Miễu mưa giăng tím
Màu Phượng ven sông vẫn chói lòa

Tình Anh

Ngàn cây làm sao sống
Khi vắng bóng mặt trời
Thiếu em đời trống rỗng
Làm sao đầy Nhỏ ơi?

Buồn vơi đầy như nước
Xa người, thủy triều dâng
Nhỏ đâu rồi, mưa ướt
Giàn thiên lý tần ngần

Ngàn sông sao đầy ấp
Khi suối nguồn cạn khô
Giữa xứ người tấp nập
Nhỏ ơi, đâu? Mơ hồ!

Mây vô tình quá đỗi
Gợi chi làn tóc ai
Hương hoa Hồng bối rối
Nhắc bờ môi Nhỏ hoài

Địa cầu làm sao sống
Khi không còn đại dương
Trái tim anh bất động
Nếu không còn yêu thương

Về cùng anh nha Nhỏ
Cho đôi tim hòa ca
Cho môi hồng thêm đỏ
Cho rộn rã mái nhà

Sống nghĩa là hơi thở
Sống nghĩa là tình yêu
Biển ngàn năm trăn trỡ
Hôn mãi bờ diễm kiều

Tình anh còn hơn biển
Biển nào với non cao?
Tình anh còn hơn nắng
Nắng vực sâu không vào

Anh tìm em khắp nẽo
Non cao và vực sâu
Dù biển khô, rừng héo
Tìm nhau đến bạc đầu!

Đem Nhớ Về Xa

Có những con đường tím Bằng Lăng
Có những bờ tường tím Cát Đằng
Hoa Lục Bình trôi vào lặng lẽ
Tím ngát hồn nhau buồn vĩnh hằng

Sẽ chẳng còn hương mùa kỷ niệm
Bướm Phượng ngày xưa héo khô rồi
Giữa sân trường cũ chim tìm kiếm
Nước mắt học trò rụng ướt môi

Rồi mai quay gót về xứ lạ
Xa quá ngày xưa, xa quá nhau
Lãng đãng ta dầm mưa rào Hạ
Mai về sa mạc nhớ ước ao

Ta đón ồn ào trên phố chật
Xua sầu hoang vắng đất xa xôi
Nhạc quán cà phê câu được, mất
Quê người giọt đắng mình ta thôi

Rồi mai biền biệt nhìn biển rộng
Lớp lớp trùng dương sóng nôn nao
Trỡ về thăm phố xưa ngưng đọng
Đem nhớ về xa với mai sau

Chiều Quê

Trôi đi mất thuyền mo cau mộng mị
Sông nhớ gì thủ thỉ tận chiều nay?
Vườn quê Ngoại thời gian dừng chân nghỉ
Đâu vỡ giòn lảnh lót tiếng cười ai?

Thoáng ngần ngại thoảng hương giàn Hoa Lý
Ghen bướm vàng xếp cánh mãi mê hôn
Khóm trúc la đà, khuôn chữ điền đâu nhỉ
Bìm bịp kêu chiều nắm níu nắng cuối thôn

Đem khôn lớn đổi chi thời thơ ấu
Chim Dòng dọc vàng giờ đã bỏ đi đâu?
Bậc thềm cũ từng một thời in dấu
Những viên bi màu chìm khuất đáy sông sâu

Ngắm màu lá vẫn xanh như muôn thuở
Võng ngoài hiên chờ mãi tiếng ầu ơ
Hoa Phượng cuối mùa đỏ chi màu trăn trỡ
Mười mấy năm rồi loáng thoáng ngỡ như mơ

Trỡ lại ngày ơi, xin trỡ lại
Châu chấu lá dừa đậu trên tay
Chiều trôi mất, sao sông không ngừng chảy
Màu bông Lục bình nhuộm trời tím không hay!

Chiếc Kẹp Quê Nhà

May mắn nha
Cẩn thận nha
Người đi về xứ thăm nhà, chúc vui
Giòng Cửu Long mãi trôi xuôi
Lục Bình sóng nước, ngậm ngùi xa quê
Bao năm rồi Nhỏ chưa về?
Nhờ ai lựa kẹp tóc thề giùm nhau

Thăm vườn Ngoại nghe hương cau
Trầu vàng ai tưới
Mận hồng đào ai chăm?
Khua trong gió lá mái dầm
Ngoài sân quạnh vắng âm thầm lá rơi
Gió rung Phượng rụng bời bời
Tiếng ve da diết giữa trời chói chang
Mùa này Điên Điển chưa vàng
Lấy gì mà nhớ rộn ràng hoa Mai

Cảm ơn Nhỏ nuôi tóc dài
Để chiếc kẹp tóc ôm hoài suối hương
Dẫu cho đời có vô thường
Vẫn như chiếc kẹp trọn đường đời nhau

Hai Lần Trăng Sáng

Tháng Sáu này trăng hai lần tròn Nhỏ ạ
Điều lạ kỳ nào cũng có thể xảy ra
Anh cứ tìm lá Diêu Bông
Có tìm, sẽ gặp; phải không em?

Đâu ai đem mà trăng hai lần rằm tháng Sáu
Mình giận nhau vì mình quá thương nhau
Nhỏ chưa ngủ nào vì trăng hôn áo
Anh giữa khuya trằn trọc tội người đau

Trăng kìa, ónh ánh trên cao
Nhỏ kìa, tinh nghịch chạy vào hồn anh
Tha thướt tóc gió vờn quanh
Kẹp chi suối tóc cho đành Nhỏ ơi

Trăng kìa, đêm vắng thảnh thơi
Bóng nhỏ kìa, có xa rời hình đâu
Ngủ ngoan chưa Nhỏ đậm sâu
Anh như trăng mãi nghiêng đầu ngắm em

Đừng đem hờn giận vào giấc ngủ
Để Nhỏ mĩm cười trong giấc mơ
Hai lần trăng sáng dường chưa đủ
Thương nhớ người xa gởi vào thơ