Sunday, May 27, 2007

Đây, Đấy

Quạnh hiu đây đã quen rồi
Đấy sang sông thật?
Đứng ngồi... không yên!
Thôi đành... mình chẵng nhân duyên
Chúc mừng cho đấy
Muộn phiền đây mang

Một ngày kia... pháo rộn ràng
Tưng bừng hai họ xếp hàng... đón dâu
Đây nào dám trách đấy đâu
Thả thơ cho gió...
Qua cầu...
Nhẫn rơi!

Lỡ Chuyến

Lần theo lông ngỗng Mỵ Châu
Trời đem tuyết đổ tìm đâu dấu nàng?
Gặp nhau chi
Đã muộn màng
Ngậm hờn huyết lệ rỡ ràng lòng trai

Nhỏ bây giờ
Nhỏ của ai?
Hoa thời có chủ
Nhành gai anh cầm!

Hàn Mặc Tử mơ Mộng Cầm
Quỳnh hương mơ ánh trăng rằm khai hoa
Bùi Kiệm mơ Kiều Nguyệt Nga
Lục Vân Tiên đã kiệu hoa đón nàng!
Thuyền tách bến
Rụng lá vàng
Cau già đỏ gốc
Ngỡ ngàng trầu không...

Ngang nhà Người giữa mùa Đông
Ngàn cây trụi lá
Ngập đồng tuyết vây
Đi không nỡ
Ở gì đây?
Sông băng lạnh buốt
Hạc bầy biệt tăm!
Gởi ánh nhìn thay lời thăm
Gởi tình tuyệt vọng âm thầm... xe qua!

Hỏng Dám Đâu

Ngọt lừ... chót lưỡi đầu môi
Bọc đường gạo nếp ruồi toi mạng liền
Không động lòng bảo vô duyên
Tà tâm trêu ghẹo rước phiền vào thân
Phiêu lãng à
Đã dừng chân?
Đừng đem cám dỗ phàm trần nhử... anh
Lỡ đam mê... bước không đành
Bỏ qua rất uổng
Tham thành... mắc câu
Phiêu lãng ơi
Hỏng dám đâu
Không tin gặp thử... đút đầu vào gông!

Sang sông thì cứ sang sông
Lỡ đò tách bến... má hồng hết duyên!

Mỗi Ngày

Mỗi ngày tôi lại nhìn tôi
Ngỡ như em vẫn cùng ngồi trước gương
Mỗi ngày vội vã đến trường
Ngỡ như thấp thoáng môi hường mắt trong
Mỗi ngày qua
Mỗi ngày mong
Em ơi
Có thể ngược dòng thời gian?

Trã Lại

"Anh trao Nhỏ một...tình yêu"
Để Nhỏ biếu gió muôn chiều cuốn đi
Anh trao Nhỏ một... tình si
Nhỏ vô tâm trọn xuân thì lãng phiêu
Mai này... bia đá xanh rêu
Nhỏ về trã lại những điều hoài mong!

Ừ Em Đi

"Cầu mong gió mang em về nơi xa xôi"
Hờn chi anh đến thế mà thôi
Ôi, ghét gió vô cùng thậm tệ
Gió tàn nhẫn buốt tim này quá thể
Cướp cả hương em đem về chốn hoang đường
Không có thiên đường nơi xa đâu em
Không có bốn mùa đầy hoa đâu em
Em độc ác vì ngây thơ quá đỗi
Em phiêu lãng để khô nguồn héo cội
Anh trăm năm ngồi gốc đa chờ!
Ừ em đi
Làm chi được bây giờ
Em hơi thở tình anh là không khí
Gió vùi dập tình anh
Em chỉ là mộng mị
Ừ em đi

Ừ Mai Anh Đi

Mai anh đi
Biết bao giờ gặp lại?
Sông xuôi hoài
Ngày tháng dài vô tận
Cảm ơn một lần
Dẫu tình... đau

Ngàn sau nhớ lại
Nghe ấm lòng dấu ái xa xưa
Mai nắng mưa
Cần chi?
Ừ mai anh đi

Viết giùm M.

Bâng Khuâng

Em ơi Chúa Nhật đìu hiu quá
Đông mới giữa mùa
Em vẫn xa
Ba năm anh vẫn là khách lạ
Phố cổ hoài mong thuở phồn hoa

Những thềm đá đã mòn năm tháng
Hiên nhà trong trẻo giọt băng tan
Những bức phù điêu dần biến dạng
Đâu lối mùa Thu ngập lá vàng?

Trong ngàn giây phút vui duyên mới
Có phút giây nào thoáng nhớ anh?
Thương bậc thang lầu quay quắt đợi
Tiếng guốc rộn ràng
Mắt long lanh...

Em, lạnh ngoài kia-lạnh trong lòng
Bồ câu giờ cũng trốn mùa Đông
Trốn buồn, anh giấu trong tiềm thức
Thấp thỏm...
Trùng phùng có thực không?

Xuôi giòng...
Anh biết
Và em biết
Tuyết sẽ tan rồi xóa dấu chân
Em đi, từ đó tình biền biệt
Sao mãi hồn anh nhớ bâng khuâng?

Đong Đưa

Nắng đong đưa
Gió đong đưa
Sáng sương
Trưa nắng
Chiều mưa... vô chừng

Đông còn đó
Xuân ngập ngừng
Mù mây vấn vít trọn rừng cành trơ

Nắng thờ ơ
Gió thờ ơ
Trên con dốc vắng hững hờ ngày phai
Lững lờ mây
Lững lờ ai
Nhành Đông chới với nghìn tay vẫy chiều

Thương muôn điều
Mến vạn điều
Giờ gom góp lại thật nhiều nhớ nhung

Nắng buông chùng
Mây muôn trùng
Hoàng hôn tím ngát ngượng ngùng hồng mây
Yêu là đây
Tương tư đầy
Xa...
Gần...
Dấu Ái còn bày... đong đưa!

Đèn Đêm

Những ngọn đèn đêm đứng chờ ai
Bóng nghiêng loang loáng đổ dốc dài
Cuống quít bộ hành như trốn chạy
Đan lẫn sợi buồn sợi mưa bay

Miệt mài soi tỏ từng đoạn phố
Khuya thẫm sâu sầu đổ nhung êm
Lẽ loi quầng sáng lòng phố cổ
Bên ánh đèn đường đêm đen thêm

Đêm mềm như tóc
Ôi, dấu ái
Thao thức cùng đèn anh chờ ai?
Em đi...
Không lẽ là mãi mãi?
Mong nhớ nơi này em có hay!

Tình Phụ

Tình phụ gì đâu
Trách gì nhau
Ngỡ mãi bền lâu
Ngút ngàn đau
Anh đi ngàn dặm nào mõi mệt
Rời rã toàn thân một cái nhìn
Bão tuyết đường trường anh chấp hết
Chết cóng hồn anh, em vô tình!

Em,
Sao lần cuối không buồn tiễn?
Dù triệu vần thơ cũng vô duyên
Vậy đó,
Tình phai rồi, vĩnh viễn
Băng tuyết lạnh lùng Đông điềm nhiên

Mai mốt Xuân về chim lắm chuyện
Ríu rít đầu cành giữa muôn hoa
Rằng giữa mùa Đông trong xứ tuyết
Có kẻ thất tình vượt đường xa

Mưa Đêm

Buồn rơi từng giọt lạnh
Tình anh cơn mưa dầm
Tất cả là ảo ảnh
Tình phai trong lặng thầm

Thăm tình
Tình hờ hững
Thăm Người
Người dững dưng
Thăm dòng sông năm cũ
Chết trong băng
Ngừng trôi

Thôi
Buồn tênh giọt nước
Ướt nhòa ngàn sao đêm
Tình ơi
Nhiều mộng ước
Bập bềnh trôi trước thềm

Đau

Thôi anh đừng đuổi theo em nữa
Tình chết rồi anh
Thật rồi anh
Vô vọng anh gỏ hoài trên cửa
Hay nắp quan tài tiếng đóng đanh?

Anh,
Đã hết rồi nồng hương lửa
Thấy không ngoài cửa cỏ thôi xanh
Anh đi đồi núi mênh mang trắng
Lặng lẽ chịu tang cuộc tình mình

Tình chết cần chi lời trăn trối
Sông suối đầu nguồn chẳng còn trôi
Ngưng đọng hết rồi trong băng giá
Hôn trán em mà lạnh buốt môi!

Thôi,
Bàn tay ấy
Hương xưa ấy
Anh kế đây mà tình ta đâu?
Ngón tay áp út tàn nhẫn vậy
Nhẩn của ai kìa
Trời ơi
Đau!

Đam Mê

Không bao giờ hút thuốc
Tình đã là khói cay
Cà phê Ban Mê Thuộc
Thua nhớ người đêm nay

Không ngó ngàng men rượu
Vì tình sầu khướt say
Không bạc bài thua đủ
Tình bây giờ trắng tay!

Không đoái hoài nhan sắc
Cuối cùng là thương đau
Trong tột cùng quay quắt
Vĩnh viễn rồi mất nhau!

Lủi Thủi

Tặng người nụ hôn cuối
Ngậm ngùi... thôi anh đi
Tình chỉ còn tiếc nuối
Đeo đuổi hoài nhau chi?

Quì hôn vầng trán lạnh
Như hôn bia mộ tình
Hôn làn môi ráo quảnh
Thôi, tình chẳng hồi sinh!

Đừng đổ thừa định mệnh
Đừng đổ thừa nhân duyên
Tình từ lâu nhuốm bệnh
Yêu gập ghềnh truân chuyên

Nằm yên tình câm nín
Bịn rịn gì bước chân?
Những con đường vô định
Mù quáng loài thiêu thân

Thôi... một lần sau cuối
Tình em chẳng còn chi
Vĩnh biệt tình
Lủi thủi
Đường dài mình anh đi

Đất Lạ

Em ơi sông đã đông thành đá
Sao gởi tình thơ xuôi về em?
Hoa cỏ nơi này đâu mất cả
Tuyết ngập đất trời, đâu bóng em?

Không Có Hoa Hồng

Hôm nay không có hoa hồng
Chỉ tuyết lạnh
Chỉ cõi lòng quạnh hiu
Ngày tình nhân
Đâu Dấu Yêu?
Nhỏ đi biền biệt
Ít nhiều nhớ anh?

Hôm nay buồn
Nắng mong manh
Thôi, hoa hồng biết để dành tặng ai?

Ngủ Đi

Ngủ đi vui
Ngủ đi buồn
Ngủ đi niềm nhớ cội nguồn sầu thương

Ừ ngủ ngoan dấu môi hường
Ở trong tâm tưởng ngỡ dường vừa trao
Ngủ ngoan nha
Như thuở nào
Để trong giấc mộng ngọt ngào trong tay
Dù ngoài kia bão tuyết bay
Ngủ ngoan hoài niệm
Mai nầy bão tan

Bão Tuyết

Ngàn năm lông ngỗng còn bay
Nhớ nhau quá đỗi
Trọn ngày tuyết rơi

Mỵ Châu ơi
Trọng Thủy ơi
Triền miên sóng vỗ
Hay lời nguyền xưa?

Đâu rồi nồng ấm nắng trưa
Thềm trinh nguyên tuyết vẫn chưa dấu giày
Kìa tuyết bay
Mù tuyết bay
Xòe tay đón cánh hoa nhài mùa Đông

Bão giông
Thịnh nộ cuồng phong
Tầng cao phòng trọ rung trong gió ngàn
Không cương ngựa trắng đàn đàn
Ầm ầm vó nện
Hàng hàng bờm tung...
Giữa đão điên
Giữa hãi hùng
Giữa đời hiu quạnh...
Tột cùng nhớ nhau!

Hoa Xưa

Những nụ hồng năm trước
Không níu được tình ta
Những vần thơ sướt mướt
Không kéo được tình xa

Không lẽ... là dĩ vãng
Không lẽ... tình lụi tàn
Theo gió tình phiêu lãng
Để mình anh bẽ bàng

Thời gian trôi... vô tận
Mai này... ngày Tình Nhân
Nhỏ bây chừ... bận rộn
Có nhìn hoa bâng khuâng?

Tần ngần ngang qua phố
Hoa hồng phô sắc hương
Dường như...
Thôi, khốn khổ!
Tình mơ hồ khói sương!

Dư hương còn phảng phất
Dáng xưa dường lẫn khuất
Giật mình gọi:
Em ơi!

Mai Về

Mai về anh gởi cho thành phố
Một nụ hôn tan tuyết trắng ngần
Trã lại thanh bình tu viện cổ
Ngàn đêm mong đợi gót thiên thần

Mai về vẫn nhớ và mãi nhớ
Mùa Đông dằng dặc thấm vào thơ
Khói sương quấn quít hòa hơi thở
Trắng xóa thị thành đẹp như mơ

Mai về sẽ nhớ Thu vàng óng
Hoàng hôn đỏ thắm lá rừng phong
Một tiếng chuông chiều buông đánh động
Ào ạt lá bay nhòa thinh không

Mai về bỗng luyến ve mùa Hạ
Hồ xanh in bóng trắng thiên nga
Buồm nghiêng nghiêng nắng Hè oi ả
Rợp bóng hàng cây lối anh qua

Mai về thương quá Xuân đến muộn
Muôn cội anh đào sắc hồng tươi
Hoa vàng triền núi hay chiều xuống
Thôi chào phố lạ ngỡ như người

Chào Phố

Mai anh về cõi nắng hồng
Vẫy tay chào nhé mùa Đông nơi này
Ba năm trôi
Một ngàn ngày
Đá thềm triền dốc dấu giày rồi phai
Mai xa trường
Xa tuyết bay
Giáo đường hoang phế còn ai nguyện cầu?
Giã từ cửa sổ chim câu
Mai chim về lại có sầu vắng anh?
Chào tường gạch đỏ, đá xanh
Chào đường đá lát vòng quanh triền đồi...
Chào lầu hoang
Mai đi rồi
Mùa Xuân sẽ đến ai ngồi ngắm hoa?

Nắm Níu

Ngỡ nắng ấm lại trỡ về miên viễn
Nhìn tuyết tan bồ câu bước hồn nhiên
Đoạn kết thúc ngỡ ngọt ngào như truyện
Mai mùa Xuân xanh mướt lá công viên

Đời biến chuyển có ai nào biết trước
Ngước mắt trông lên đâu vắng mặt trời?
Sáng khô ráo chợt thoắt chiều ẩm ướt
Tưởng được quang mây, mù mịt tuyết rơi

Đợi tuyết phủ rủ sâu cành tùng bách
Đợi dốc cao róc rách nước băng tan
Đợi cửa sổ đêm quầng vàng đèn sách
Đợi mong hoài sao chim én chưa sang?

Có chú dế thầm mong trời chưa sáng
Có mùa Đông mong tuyết mãi chưa tan
Có tình lỡ mong níu hoài dĩ vãng
Kẻ lái đò mong Nhỏ chẳng sang ngang

Dịu dàng quá nên lòng không nỡ dứt
Ray rức Nhỏ ơi... khó nói nên lời
Nghe suốt kiếp guốc rộn ràng trong ngực
Bước chân son một lần bước qua đời

Dự Báo

Trời lặng gió trước khi về bão tuyết
Trong đoàn duyên mình đã biết chia ly
Ghì đón nhau ta thấy giờ tiễn biệt
Nơi đón chào là nơi tiễn người đi

Em,
Mộng mị để muôn đời vẫn đẹp
Gặp nhau chi...
Ôi thực tế phụ phàng
Trời cao rộng mà lòng người hạn hẹp
Tìm đến chi... im cửa khép, ngỡ ngàng

Ngày trong sáng báo điềm trời rất lạnh
Ấm-âm u, nghịch lý của mùa Đông
Lòng nhút nhát nên giả vờ kiêu hãnh
Lãnh đạm dững dưng: Rừng rực tình nồng

Giông tố đến, hằn lên trời dự báo
Chưa trùng phùng đã biết lúc xa nhau
Vừa mơ ước đã biết là mộng hão
Chưa đón hoa hồng, lòng rướm máu tim đau!

Một Thời Áo Trắng

"một mình ta nhớ quá ngày xưa"
Mây lơ đãng trôi mỗi ngày ngoài cửa
Bạn cùng lớp giờ đâu không biết nữa
Vết mực trên bàn, câu thơ cũ phai chưa?

Cùng trang lứa học trò chuyên nhí nhảnh
Xúi nhau leo hái hoa phượng nguyên cành
Ngày sắp Tết nôn nao chờ chút lạnh
Trốn lang thang khắp nẻo thị thành

Còn xanh lá thuộc bài trong sách vở
Còn nhớ không vụng dại những vần thơ?
Hiên nhà nào nhìn mưa bong bóng vỡ
Thoáng chút gì mà bối rối ngu ngơ?

"một mình ta nhớ quá ngày xưa"
Bài hát quen mà không còn nhớ tựa
Da diết ve kêu trưa Hè đổ lửa...
Trái dầu xoay chong chóng mặc gió đưa...

Vừa thoáng đó sao bây giờ xa ngái
Nơi quê nhà hay xứ lạ tuyết bay
Đời bận rộn, bình tâm mình nhớ lại
Có một thời áo trắng sách cầm tay

Anh Nhớ Thương Người Ấy

Anh nhớ chi Người ấy
Bỏ người ta chờ đây
Anh thương chi Người ấy
Cuộc tình như bóng mây

Này em, đâu dể vậy
Thoắt buồn rồi thoắt vui
Anh Nhớ Thương Người Ấy
Trăm năm còn ngậm ngùi

Ai vì ai đeo đuổi
Hồn vì ai buồn tủi
Yêu rồi đâu dễ phai
Dẫu cuộc tình ngắn ngủi

Ngày vui còn dư âm
Cuộc đời nhiều thăng trầm
Anh Nhớ Thương Ngày Ấy
Bây giờ và trăm năm

Nửa Trăng

Đêm nay còn nửa vầng trăng
Nửa kia đâu mất
Chị Hằng buồn không?

Đêm nay mưa tạnh
Trời trong
Muôn sao lấp lánh
Sao lòng rưng rưng?

Hoa hé nụ
Gió ngập ngừng
Cành cam nở trắng hương lừng vườn xưa

Trần cao hạc giấy đung đưa
Bụi dường trĩu cánh
Người chưa trỡ về

Hoa đào thắm
Bạch hoa lê
Trà hoa khoe sắc...
Tóc thề nay đâu?

Nửa vầng trăng lẽ đêm thâu
Nửa đêm thức giấc ngửng đầu ngắm trăng

Lại Đi

"... sức người sỏi đá... thành cơm"
Bất chấp khoa học mãi ôm đói nghèo
Gieo gì
Gặt nấy

Tình thơ ta viết lên tờ giấy
Mỏng manh anh dán cánh diều
Thả liều trong gió
Con gió nào thổi đến nơi em?
Đóa hồng thắm đỏ
Biết gởi về đâu tám tháng ba?
Hoa tình yêu mùa xưa rũ cánh
Mặc,
Thần ái tình bắn nát tim anh

Trời xanh thắm cho ai
Biển thăm thẳm vì ai
Cành cuối Đông từng ngón tay gầy guộc
Chới với hoàng hôn níu cuộc tình buồn
Thôi,
Cuối cùng em đã bỏ ta luôn
Ta luống cuống cúi hôn tình nụ cuối
Trăng sao triệu ngàn năm tuổi
Sao nỡ tình ta phải chết non?

Đường ngàn dặm một mình ta hát:
Cao cao núi
Sâu sâu đèo
Tuyết băng mặc kệ
Xe vèo phóng nhanh

Đâu đồng xanh
Đâu rừng xanh
Bốn bề trắng xóa vây quanh xe tàn

Kìa tuyết đổ
Kìa gió ngàn
Sông xưa ngừng chảy
Hạc đàn biệt tăm
Ghì tay lái
Máy rì rầm
Độc hành viễn xứ âm thầm ta đi

Độc Hành Ca

Mùa Thu trãi lá ta nằm
Đông đem khăn liệm âm thầm tình anh
Rồi mùa Xuân cỏ lên xanh
Nắng hanh mùa Hạ tình thành xương khô

Ừ phiêu lãng
Ừ giang hồ
Nghêu ngao ta hát tựa hồ người say

Kìa bàn tay níu bàn tay
Ngón dài, ngón ngắn...
Níu hoài cũng buông

Kìa giáo đường
Kìa lầu chuông
Trong mưa hiu hắt chuông buông từng hồi
Xa khuất núi
Xa dốc đồi
Xa luôn sông phẳng
Xa rồi...
Tình tan

Chập chùng xa
Đường ngút ngàn
Xa người lâu?
Ngỡ bàng hoàng hôm qua

Ngồi Xuống

Ngồi xuống đây em
Ngồi xuống đi
Ngồi xuống cùng anh
Mai rồi đi
Ngồi xuống đây em
Đừng nghi kỵ
Lặng lẽ ta ngồi
Cần nói chi

Ngồi xuống đây em
Nhìn mưa bay
Ngồi xuống đây em
Lạnh bên ngoài
Ngồi xuống bên nhau
Tay trong tay

Ngồi xuống đi em
Mùa Đông phai
Ngồi xuống cỏ non
Xuân muôn loài
Ta ngồi yên lặng trong trời đất
Gió vờn trên tóc
Nắng lên môi

Ngồi xuống cho trời chút chiều cao
Cho gần cát bụi
Xa trăng sao
Cho gần hiện thực
Xa ảo mộng
Cho biết cần nhau
Xóa tình đau

Lẻ Loi

Giữa ngàn trang sách học
Thấp thoáng một chữ "buồn"
Mưu sinh đời khó nhọc
Đêm về nhớ nhau luôn

Giữa muôn người trên phố
Đâu đó một làn hương
Khuya âm thầm xa lộ
Ai cùng ta dậm trường?

Giữa trùng dương thăm thẳm
Lạc đâu rồi cánh chim
Giữa vần thơ mê đắm
Tình ơi, ta vẫn tìm

Giữa trái tim rạo rực
Nhức buốt vết thương lòng
Những lần đêm chợt thức
Chợt thương mình như không

Giữa đám đông lạc lõng
Thoáng bóng em thuở nào
Giữa giòng đời náo động
Nhỏ bỏ mình anh sao?

Đêm Xuân

Ừ, mưa có lúc rồi ráo tạnh
Thơm ngát vườn sau trắng hoa chanh
Tàn Đông khuya gió rơi rớt lạnh
Trên những cành đào nhú lá xanh

Óng ánh đèn soi giọt sương đêm
Long lanh đọng giữa đọt non mềm
Như triệu vì sao, làm sao đếm
Rụng xuống thềm mong bước quen êm

Nệm cỏ mùa Xuân con dế nhỏ
Bỏ rét sau lưng đón xuân nồng
Hoa trà trong tối mà vẫn đỏ
Còn đó hoa xưa để... nhói lòng

Mộng ước vẫn muôn đời... mộng ước
Như nước bao đời vẫn trôi xuôi
Yêu em muôn thuở nào nguôi được
Cho đến khi nào biết yên vui?

Thăng Trầm Tình Ta

Bây giờ tình đã xa xôi
Hình đi mất
Bóng còn ngồi thâu đêm
Nghe sương rụng
Gió qua thềm
Nghe con dế hát êm đềm nhớ nhau

Trầy tay, sứt trán còn đau
Huống chi tim vỡ máu đào còn tươm
Trái tình vừa chớm chín hườm
Bỗng dưng rụng mất
Mộng ươm bẽ bàng

Cau xanh
Vôi trắng
Trầu vàng
Rượu trà sắp sẵn...
Lỡ làng thật sao?

Duyên chưa thắm
Vội phai màu
Để nghe trống vắng len vào từng đêm

Đâu tóc mật?
Đâu môi mềm?
Vắng chưa đủ lạnh còn thêm mưa dầm

Hoa chanh thoảng
Phải hương thầm?
Nằm nghe tiếng dế
Thăng trầm tình ta

Tình Loạn

Không đàn ông
Mê đàn bà
Không vương tình cũ
Không nhà
Lãng du

Tâm vô định
Không hiềm thù
Ngựa hoang tung vó
Sương mù choàng vai

Gái?
Trai?
Hình thức bề ngoài
Yêu hồn thoát xác
Yêu loài đồng căn

Qua rồi thời mộng gió trăng
Một thời thơ thẫn lăng nhăng...
Qua rồi

Lo chi tóc bạc, da mồi
Phiêu du kẻo lại thiệt thòi thanh xuân

Tình Anh

Tình anh như muôn lá
Em là ánh mặt trời
Mây mùa Đông khuất cả
Cây trơ nhành
Em ơi!

Tình anh khơi sông suối
Em nghìn trận mưa nguồn
Mùa khô lầm cát bụi
Giòng cạn chờ mưa tuôn

Tình anh muôn sóng biếc
Em là gió trùng khơi
Gió đâu rồi? Mất biệt
Sóng thốt không nên lời

Tình anh ngời hoa thắm
Em là nước mát lành
Bây giờ...
Em xa lắm
Hoa tàn, cây thôi xanh

Tình anh nồng như lửa
Em dưỡng khí cho đời
Biết tìm em đâu nữa
Tắt lửa lòng
Em ơi!

Đừng Trách

Đừng trách nhau vì chia xa
Lên non
Xuống biển...
Như bà Âu Cơ

Đừng trách nhau sao hững hờ
Mỵ Nương đã hết mong chờ Trương Chi

Đừng trách nhau tình ra đi
Huyền Trân xuất giá nhớ gì Khắc Chung?

Đừng trách nhau chẳng tương phùng
Mỵ Châu-Trọng Thủy đâu cùng răng long

Đừng trách Người
Đừng trách sông
Nước đông ngưng chảy
Người không yêu hoài

Đừng trách nhau
Đừng đắng cay
Dẫu xa
Dẫu mất...
Mãi hoài thương em

"Chảy Đi Sông Ơi"

Quay về ngang lại dòng sông
Trắng phau tuyết phủ
Mùa Đông vẫn còn

Khô lau lách
Vắng trăng tròn
Hạc đàn trốn lạnh
Mõi mòn rừng khô

Đóng băng sông
Gió giang hồ
Hướng dương tàn lụi mồ côi mặt trời

Chảy đi
Chảy mãi...
Sông ơi
Sao sông không chảy như lời hát kia?

"Chảy đi sông..."
Thuyền đợi kìa
Cho thơ lấp lánh trăng khuya thuở nào

"Chảy đi sông..."
Cho dạt dào
Cho xanh cỏ lá ngọt ngào phù sa

"Chảy đi sông..."
Đẫm tình ta
Cho hồn mong đợi giao hòa biển em

Mưa Xuân

Nghe mưa gợi nhớ về sông cạn
Mai lũ nồng nàn lại tràn dâng
Xanh lại vườn tình ta khô hạn
Tím ngát hoàng hôn hoa bâng khuâng

Một lần đã đến rồi mãi nhớ
Rừng sẽ hồi sinh, vẫn ươm mơ
Như giòng sông cạn phơi cát lở
In dấu ngàn năm sóng vỗ bờ

Trăn trỡ gì đêm? Mưa Xuân sang
Đào điệu ngoài sân, chim hót vang
Mở cửa ngập phòng chào nắng sáng
Chao, ánh bình minh-lụa áo nàng

Sông cạn sẽ đầy tan tuyết đọng
Hạc lại theo về rợp bến nông
Ngàn cây đơm nụ căng hy vọng
Trời đất giao hòa, có nhau không?

Vẫn Yêu

Em,
Dường nắng ấm đang về lại
Dẫu ở nơi này mưa vẫn bay
Trà hoa hé nụ, còn e ngại
Cỏ tiễn bình minh ướt sương mai

Em,
Mãi tươi hồng hoa đào nở
Mai dẫu hoa tàn vẫn vương thơ
Em ơi,
Nồng thắm tình muôn thuở
Đoàn tụ một ngày anh ươm mơ

Em,
Từng nhịp thở còn hơi ấm
Thông đùa trong gió vẳng dư âm
Em ơi,
Tình vẫn còn sâu đậm
Hoa cỏ chờ em sang ghé thăm

Năm tháng cho dù thành thế kỹ
Đời chẳng còn chi, anh còn thơ
Em ơi
Dù chỉ là mộng mị
Tình vẫn tươi hoài nét ban sơ

Mâu Thuẫn

Ta hạnh phúc với những gì ta có
Dù đơn phương, ta vẫn có tình yêu
Đêm ngon giấc dẫu chĩ là ở trọ
Mộng tha hồ cho tưởng tượng lãng phiêu

Ta hạnh phúc với những gì ta có
Người khổ đau vì thiếu thốn kinh niên
Tiền không đủ tặng Em hoa hồng đỏ
Trao về Em thơ lai láng vô biên

Tình hiền quá chân trần trên cỏ mượt
Thương mưa phùn có làm ướt tóc mây
Lặng lẽ bóng theo Em cùng đưa rước
Xuân theo về thắp xanh lá trên cây

Ta hạnh phúc vì Em đầy nỗi nhớ
Ơn Em vì hồn thôi vắng hoang sơ
Chiều khép lá ngủ ngoan loài mắc cở
Hoàng hôn về cho nhớ hóa thành thơ

Ta hạnh phúc mà không ngờ hạnh phúc
Vì yêu Em, đôi lúc vẫn hoài nghi
Như mơ đẹp chưa đến hồi kết thúc
Tình vẹn toàn hạnh phúc có còn không?

Bừa Bộn

Hồn bừa bộn trong căn phòng bừa bộn
Từ hổn mang bước ra một con người
Trong hổn độn cố tìm niềm hy vọng
Dù hoang mang môi vẫn nở nụ cười

Nắng lười lĩnh trốn mây mù bừa bộn
Chim xôn xao trong cỏ rối um tùm
Bên hàng xóm dường tiệc tùng chộn rộn
Xóa cô liêu ta mở nhạc um xùm

Ong bướm xúm rộn ràng hoa Xuân hé
Bừa bãi phơi hoa trắng rụng im re
Nụ hồng bé vướng nhì nhằng tơ nhện
Nghe ngoài đường tung tóe nước dưới xe

Nhiều xu lẻ vứt trên bàn giấy lộn
Sách học, tập thơ, nhật ký, bài ôn
Nước mắt, nụ hôn, môi cười, tay níu
Đời đông vui sao nhớ mỗi một người?

Hôn Thầm

Hôn thầm trong gió hương xưa
Hôn thầm bóng nắng từng trưa nồng nàn
Hôn thầm lá
Hôn khẽ khàng
Hôn mềm lá nõn ngỡ ngàng tay ai
Hôn thiết tha
Hôn mãi hoài
Hôn thầm kỹ niệm lạc loài lãng du
Hôn tuyết trắng
Hôn sương mù
Để môi buốt lạnh vì mù quáng yêu
Hôn bình minh
Hôn mây chiều
Hôn không gian thuở diễm kiều kề bên
Hôn gần gụi
Hôn mông mênh
Hôn thầm trời đất để không quên Người
Hôn mắt mặn
Hôn môi cười...
Hôn thầm thôi nhé kẽo Người dỗi luôn

Chết

Mây chết tan thành muôn giọt nước
Hương chết trước thềm xác hoa rơi
Trăng chết sau đêm rằm hôm trước
Đông chết liệm bừng hoa muôn nơi

Tình ơi, tình chết trong xa vắng
Phone mãi im lìm, thôi email
Biển chết sóng đâu rồi, phẳng lặng
Trong mắt nồng nàn xưa vắng teo

Gieo hạt những mong toàn trái ngọt
Trót đã vương tình, đau vẫn yêu
Đôi khi lời nói-dao bén ngót
Đêm chợt giật mình tiếng chim kêu

Lá hiểu gì không nồng hôn nắng
Ta hiểu gì không giữa cô đơn
Sông đã và đang làm biển mặn
Tình phụ cho tình thêm thắm hơn

Trái cấm dường như còn vết cắn
Dường như trăng giử dấu răng non
Ngày chết cho đêm về tĩnh lặng
Lời chết, ngập ngừng... ngón tay thon

Mưa

Em ơi ngày tháng dường như lạ
Nắng đã phai rồi chiều chưa qua
Ngàn sông về biển rồi mặn cả
Em khuất phương trời, tình chưa xa

Xuân đã xua đi cành trơ trụi
Tình lỡ xua buồn, lẻ loi vui
Hồi ức rưng rưng nguồn an ủi
Cây đã xanh chồi lạnh chưa nguôi

Em ạ, mưa dầm thê lương lạ
Vậy mà sa mạc rực vàng hoa
Qua đêm cồn cát xanh óng ả
Xin tạ ơn tình phút thăng hoa

Ngã xuống rồi Em, loang thềm đá
Rụng trắng sân nhà, hương thiết tha
Thanh vắng đêm huyền mưa lã chã
Hạnh phúc ơi tìm sao chưa ra?

Thương quá đóa hồng trong đêm vắng
Mưa nhạt nhòa sao, nhạt nhòa trăng
Dã quỳ mai nở chờ mong nắng
Mai tỉnh giấc nồng nhớ nhau chăng?

Nắng

Không thể chối từ giọt nắng
Lá rạng ngời
Không thể chối từ đời sống
Ta yêu
Triệu giọt mưa kết thành suối lũ
Ngàn câu thơ ấp ủ tình anh
Dẫu không thành
Dẫu chia xa
Trời ạ, anh vẫn yêu
Yêu như là sống
Không cần thương hại
Ngày mai em ơi
Ngày mai ai biết được
Nên bây giờ ta trách móc nhau chi
Mặt trời soi lối anh đi
Bóng theo lủi thủi ghen vì... nhớ em

Mưa Đêm

Tí tách rơi ướt bậc thềm
Rưng rưng đuôi lá non mềm mưa Xuân
Đêm hắt hiu
Gió ngập ngừng
Bài thơ dang dỡ nữa chừng...
Vì ai?

Vườn Đợi

Trà hoa hồng nụ sao mắt ướt
Mướt cỏ mùa Xuân đón mưa phùn
Cỏ ơi, còn nhớ mùa Xuân trước
Từng gót chân son chút ngượng ngùng

Cũng lá, cũng hoa cùng khoe sắc
Cũng hương... im bặt tiếng ai cười
Chao ơi, Xuân đến mà hiu hắt
Ghế trống buồn thiu đợi một người

Mây gởi hồn mây ngàn giọt nước
Cây gởi cho đời rực hoa tươi
Ta gởi tâm tình-như thuở trước
Vào thơ muôn kiếp vẫn đôi mươi

Mưa tưới trần gian tươi thắm lại
Ai sưởi tình ta ấm môi ngoan?
Tình ơi, thôi nhé tìm trốn mãi
Ghé lại vườn xưa xanh lá non

Còn hoa cam thoáng trong đêm vắng
Còn nụ Quỳnh hoa e ấp trăng
Còn khu vườn nhỏ chờ tĩnh lặng
Còn đó tình anh đợi vĩnh hằng

Không Thể

Chao ơi biển rộng mà không thể
Giữ mặt trời riêng của biển thôi
Tình ta rộng thế mà không thể
Giữ lại tình em chỉ riêng tôi

Để rồi tắt nắng chiều đi mất
Mặc sức vầng dương soi nửa kia
Và em... xinh xắn chim hút mật
Mê mãi ngàn hoa xa cách chia

Kìa như muôn sóng chồm chới với
Níu kéo hoàng hôn bóng thái dương
Thơ tôi viết mãi còn chưa vợi
Khản gọi em về giữa muôn phương

Dưới mỗi con đường bao đá lát
Trong mỗi tình yêu triệu nhớ thương
Trùng trùng sóng biển ngàn năm hát
Thơ dẫu vạn từ vẫn vấn vương

Đêm qua và những đêm trước nữa
Gỏ cửa phòng anh hay giấc mơ?
Chập chờn đom đóm nhen chút lửa
Nghe gió ngoài xa gọi hoang sơ

Sợ nữa mà chi thật với hư
Cảm xúc nhiều khi vượt ngôn từ
Mộng ảo hay Người đâu can dự
Ta với tình ta say ngất ngư

Tin dữ, niềm vui dần mai một
Mai mốt còn chi? Ta với yêu
Mai kia yêu nữa khoan thề thốt
Nhốt trói tâm hồn được bao nhiêu?

Vạn điều hứa hẹn bao điều thật
Ta mất nhau rồi ta có nhau
Tranh đua phó mặc đời giành giật
Yêu nghĩa là cho dẫu đớn đau

Náo loạn tâm hồn đêm huyễn mộng
Này em, đêm ngủ có mơ không?
Khóc-cười, yêu-ghét... mơ sống động
Sáng tỉnh giấc rồi, lại chờ trông

Bệnh

Có con mèo nhỏ nằm trong phổi
Nổi hứng cào chơi thử móng non
Có mặt trời Hè vàng cóc ổi
Đốt rực mặt mày đỏ như son
Có đoàn xe lửa khua rầm rập
Chạy suốt qua đầu phá giấc ngon

Hoa Trắng

Hoa trắng lung linh cành năm cũ
Tỉnh ngủ ngàn cây nụ hôn Xuân
Vườn sau mừng đón chim về ngụ
Hương cội chanh già thơm bâng khuâng

Cánh mở từng trang ươm ký ức
Thao thức ngàn sao nhớ sao xưa
Tình dường hư ảo-buồn rất thực
Thức giấc một mình giữa đêm mưa

Gió đưa hương lạc về trăm nẻo
Theo gió tình ta tựa mây bay
Nhìn mưa từng giọt rơi trong trẻo
Tươi lại vườn xưa, em có hay?

Đêm hoa năm cánh xòe tay đợi
Hương vẫn nồng nàn, hương xưa ơi
Đêm sao năm cánh cao vời vợi
Sao vẫn kiêu kỳ, mắt Người ơi

Sinh Nhật

Nắng ấm rỡ ràng ngoài khung cửa
Đào, lan, hồng...nở ngỡ ngàng chưa
Chim hót nữa kìa, chào sinh nhật
Bất chợt ước thầm phút giây xưa

San Francisco

Nghe mưa về San Francisco
Kim Môn Kiều sương khuất mơ hồ
Mượn câu hát thay lời nói hộ
Mưa có làm tươi đóa hoa khô?

Giăng mưa phùn Santa Clara
Đâu dấu xưa Thung Lũng Hoa Vàng
Màu áo đỏ nhỏ nhoi chiều lạ
Chừ đổi thay phố thị ngỡ ngàng

Mênh mang chiều mờ San Jose
Dã quỳ đâu trống vắng đôi lề
Tạ lỗi bao mùa ta đến trễ
Xa lộ dập dìu tỉnh cơn mê

Fremont còn chờ mong ai đây
Người đã ghé thăm ở nơi này
Vậy mà... biền biệt, xa biền biệt
Tiếc gởi buồn lên trên khói mây

Quay tránh người bừng China Town
Trốn đến công viên ngắm anh đào
Lang thang ra biển nhìn nắng nhạt
Ngóng hướng quê nhà, có nhớ nhau?

Hỏi

Trăng như gần mà trăng xa
Trà hoa sao lại ngỡ là hồng nhung?
Sắc vô hương
Dường chân dung
Tình trăm năm ngỡ thủy chung
Đâu ngờ!
Khi trăng tỏ muôn sao mờ
Ở trong đoàn tụ sẵn chờ chia phôi
Mình chú Cuội ngồi trăng thôi
Hằng Nga đâu mất
Cuội rồi chờ ai?
Hoa khoe màu rồi hoa phai
Tình em nồng thắm mãi hoài không em?

Trăng Xuân

Trăng nhìn hoa nở ngoài hiên
Mong manh cánh trắng lặng yên hương thầm
Nép bóng thẩm hồng trầm ngâm
Trà hoa thấp thoáng ngỡ lầm môi xưa
Ngát hoa cam thoảng gió đưa
Anh đào màu áo ai chưa trỡ về
Trăng đêm nay nhớ trăng thề
Hoa đêm nay nở gọi về dư hương
Quạnh hiu gợi nhớ người thương
Hoa Xuân
Trăng sáng
Đêm trường hoài mong

Xuân

Xin em làm hoa trắng
Dẫu muộn mằn chào Xuân
Tưng bừng chao trong nắng
Tung tăng gió không ngừng

Xin từng đôi guốc nhỏ
Gỏ lên thềm xôn xao
Xin nôn nao hoa đỏ
Bướm về trọ vườn sau

Xin màu đêm thêm thẫm
Thầm gợi suối tóc huyền
Xin đỗ quyên đầm thắm
Trăm ngàn cánh ngoài hiên

Xin muộn phiền biến mất
Đời tất bật rộn ràng
Đàn đàn ong góp mật
Trái đất quay tuần hoàn

Xin dịu dàng lá nõn
Đón mặt trời ngời yêu
Xin mọi điều ước trọn
Còn mãi em yêu kiều

Rớt Lạnh

Dường như lạnh theo anh về chốn cũ
Dường như mây quần tụ rủ về đây
Đêm giá buốt thêm nồng say giấc ngủ
Sáng nắng hồng tuyết phủ núi trùng vây

Cây trơ trụi sau vườn đơm hoa trắng
Rơi ngoài thềm từng giọt nửa trăng xanh
Chồi mõng mãnh khơi mùa Xuân thầm lặng
Khuya trong vườn hương sâu lắng hoa chanh

Vẫn kiêu hãnh nụ hồng trong rét muộn
Báo tin Xuân đang về với muôn loài
Ngoài hàng chuối gió giật mình luống cuống
Khua sao khuya giũ xuống bớt u hoài

Chờ đợi mãi cuối cùng Xuân cũng đến
Mặc dù Đông trong không khí chưa quên
Lạnh thoi thóp góp lên làn sương tuyết
Biết gì không?
Mong mõi gọi thầm tên

Saturday, May 26, 2007

Chiều Xa Lộ

Sâm sẩm tối
Âm u trời
Tím xa sắc núi
Rã rời mây tan

Xa lộ xe nối hàng hàng
Như người cảnh cũng vội vàng hoàng hôn

Hơi lạnh lạnh
Gió bồn chồn
Thông reo cứ ngỡ sóng cồn đại dương

Ngóng chờ ai ngọn đèn đường?
Mặt trời đi mất còn vương mây hồng

Sáng ngời lên tựa giòng sông
Dập dìu xe cộ buồn không một người?

Phục Sinh

Chồi vươn
Hoa thắm
Cỏ non
Hóa thân bướm lượn vỡ giòn kén khô

Hồi sinh từ cõi hư vô
Ngỡ rừng lụi chết
Ngỡ hồ đáy phơi

Sống lại đi
Trỡ lại đời
Dẫu vui buồn lẫn vẫn ngời niềm tin
Yêu bản thân
Thương chính mình
Đạp lên định mệnh
Hành trình tương lai

Phục Sinh rồi
Hỡi muôn loài
Trái tim thức giấc mang hoài tình yêu

Mưa

Rơi giọt vui
Rụng giọt buồn
Nối nhau thánh thót suối nguồn tràn dâng

Ướt đồi xa
Đẫm mi gần
Loang trên tà áo ngại ngần... khổ ghê

Thấm vai nhỏ
Ẩm tóc thề
Nhớ xưa chung một lối về đón đưa

Lạy trời bên đó đừng mưa
Cho nét mực tím còn chưa phai nhòa

Nhớ trĩu nặng
Mây vỡ òa
Đi trong chiều muộn chan hòa mưa bay

Chớm Hạ

Ngày xứ lạ thời gian trôi vùn vụt
Đêm miên man chìm đắm mộng quê nhà
Chiều tan sở bóng mệt nhoài đổ gục
Sáng soi gương hụt hẩng, phải chính ta?

Thời áo trắng sáng trong thời hạnh phúc
Trống giục tan trường rộn rã túa đàn chim
Thấp thoáng phố hoa bằng lăng chợt tím
Chút dịu dàng ôn lại nhói trong tim

Bìm bìm nở đón bình minh quê ngoại
Cánh lục bình trôi đi mất không hay
Phượng đỏ sân trường khi Hè trỡ lại
Ve có gợi hồn ai nhớ ai?

Sáng

Cuối cùng nắng cũng nồng nàn lá cỏ
Cuối cùng chim cũng ríu rít trong vườn
Đêm ngon giấc thôi thâm quầng mắt đỏ
Cây hân hoan đơm lá biếc ven đường

Hết vất vưởng những vòm mây trĩu nặng
Lối đi về dứt thăm thẳm mưa giăng
Hoa vàng ngợp trên cánh đồng rực nắng
Ao ước hồn như cánh bướm tung tăng

Cuối cùng cũng thăng hoa niềm hy vọng
Vàng dã quỳ ngẫng mặt ngắm trời trong
Hoa rụng xuống cho hương hòa đời rộng
Nụ khép hoài sao biết ngát thơm không?

Chào buổi sáng lan ngập tràn sinh động
Hôn đóa hồng lóng lánh nắng điểm sương
Dường yêu dấu không chĩ là ảo mộng
Ta thấy mình cũng... rạng rỡ trong gương!

Trăng

Thôi trăng đừng gợi về trăng cũ
Chưa thức Quỳnh hoa nụ vừa đơm
Rơm rớm đọng sương đuôi lá rũ
Ấp ủ đầu cành hoa cam thơm

Chớm lạnh đêm về khơi chớm nhớ
Bỡ ngỡ trà hoa đẫm trăng mơ
Thì thầm gió khẽ khàng hơi thở
Trăng vẫn muôn đời đẹp như thơ

Thông đỡ trăng ngời trên nhánh bạc
Ngơ ngác hoa hồng giữa đêm thâu
Dấu ái phương nào gầy cánh hạc
Trăng đẫm vườn xưa
Nhỏ nay đâu?

Sân Si

Nhỏ không biết; nhỏ không bao giờ biết
Triết lý cùn kẻ nhiễu sự như... ta
Tình đã chết cớ gì ta tha thiết
Ôm mối sầu than khóc tháng ngày qua

Chợt tỉnh giấc ta bật cười ha hả
Đêm giật mình tự hỏi hóa yêu ma?
Tình tan vỡ khóc đi cho thỏa dạ
Không... ta thà câm nín giấu đau xa

Ngày ngỡ xóa hết mịt mùng bóng tối
Xóa luôn sao dẫn lối tình ta
Tình quì gối gục đầu xưng tội
Thôi có như xưa mà thứ tha?

Ta lạ lẫm nhau rồi, không cứu vãn
Sao cứ làm con dế tối kêu than?
Ta viết tiếp những vần thơ gián đoạn
Đêm oằn mình ôm ngực bật ho khan

Đời khổ nạn chúng sinh còn mong muội
Nuôi oán hờn để hờn oán sinh sôi
Sân si quá tình ta hoài đeo đuổi
Bởi vì tim còn thoi thóp không thôi

Hoàng Hôn

Có chim kêu
Có nắng chiều
Có cây lá khép...
Mỗi điều... thiếu ai

Gió thở dài run nhành gai
Cánh hoa rụng xuống tiễn ngày vào đêm

Dế rả rích dưới bậc thềm
Bước chân của gió êm đềm cỏ non
Chân trời xa vương dấu son
Mặt trời từ biệt vẫn còn nụ hôn

Dỗ Dành

Nín đi mây
Nín đi mà
Nắng hôn lá ướt mượt mà cỏ non

Thôi nhé mưa
Ngập lối mòn
Hồng trà hoa rụng ngỡ còn dấu chân

Mưa thoắt xa
Mưa thoắt gần
Nín đi mưa nhé
Tần ngần hướng dương

Nín đi mà
Đẫm yêu thương
Kẻo mưa phai nhạt môi hường, mắt trong

Kìa hồng hoa lệ đoanh tròng
Anh đào rơi xuống cả giòng suối hoa

Nín nha mây
Năn nỉ mà
Cười lên cho cả sơn hà... choáng luôn

Hoài Niệm

Nín dứt rồi sao
Mưa nữa thôi?
Suối hóa thành sông ngập bờ rồi
Núi đồi xanh ngát rờn hoa cỏ
Mây hóa thân vào con nước trôi

Ngồi giữa mịt mờ sau tay lái
Xa lộ mù mưa bánh xe quay
Ừ mưa đỏng đảnh như con gái
Vô cớ dỗi hờn mau đổi thay

Xòe tay đón, lạ mưa lạnh quá
Không ấm như là... nước mắt em
Thèm đôi môi thuở hôn từ tạ
Hạ kiếng hôn mưa mặc ướt mèm

Lem lấm bài thơ thời mực tím
Những trận mưa chiều rộn con tim
Tình hồng ngày đó sao ngọt lịm
Mưa gợi nỗi niềm ngỡ ngủ im

Hoài niệm mãi bao giờ cũng đẹp
Ép cánh phượng hồng chết khô rang
Thênh thang để nhớ nhiều hạn hẹp
Khép nhẹ làn mi nhớ miên man

Hoàng Hôn

Hương rưng rưng
Nắng ngập ngừng
Ửng hồng con gái lưng chừng mây xa

Gió đi qua
Mưa đi qua
Hoa chanh rụng trắng hiên nhà chiều nghiêng

Xa mùa Đông
Xa truân chuyên
Trong veo tiếng hót chim chuyền cành tơ

Vàng như lụa
Mãnh như tơ
Mong manh nắng tắt
Thẫn thờ hướng dương

Hai hàng cây bóng in tường
Sao mình lẽ bóng trên đường hoàng hôn?

Mưa

Nhỏ ơi mưa quá chừng luôn
Hoa hồng ướt sủng
Nắng buồn trong mây

Suối ngàn về phố dâng đầy
Cỏ phơi tóc ướt
Hàng cây gội đầu

Nhỏ ơi thuyền giấy xưa đâu?
Dạt trôi kỹ niệm chân cầu nước trôi
Lục bình hoa tím đâu rồi
Nhớ đôi mắt ướt
Nhớ môi dỗi hờn...

Mưa dạt dào khơi nguồn cơn
Mưa vang đêm vắng
Buồn gờn gợn dâng

Mưa thì thào
Mưa bâng khuâng
Nhỏ ơi chợt nhớ những lần trường tan
Nhớ đường me mượt hai hàng
Có hoa phượng thắm trên bàn tay ngoan
Có mưa rào ướp ngọc lan
Có ngẫn ngơ lúc khẽ khàng... cầm tay

Bây giờ xứ lạ mưa bay
Mưa rưng rưng gợi chuyện ngày xa xưa?

Chiều

Chim chiều luyến thoắng ngoài hiên
Khẽ ru tiếng nhạc
Hoa nghiêng hương tràn

Có trà mi
Có nắng vàng
Có thơm lá mới khẽ khàng gió Xuân

Mưa phùn
Hoa đỏ
Rưng rưng
Ngập ngừng bướm
Ngập ngừng dừng hoàng hôn

Hôn tạ từ chiều bồn chồn
Cội thông reo
Ngỡ sóng cồn lòng anh

Trăng Xế

Trăng lấp ló ngó đóa quỳnh
Tóc mây nửa mặt
Hình như... Nhỏ mà!

Nhỏ bây giờ quá xa xôi
Mặc ngày hờn dỗi lúc Hè lúc Đông
Nhỏ bây giờ nhớ anh không?
Vườn sau quạnh vắng hoa hồng chờ ai?

Nhỏ bây giờ tóc còn dài
Mắt còn trong vắt như niềm hoài mong
Dẫu biết đời như suối sông
Lãng du theo sóng nhánh rong hoa vàng

Trăng nửa chiếc
Đêm trễ tràng
Đâu đây tiếng dế khẽ khàng giữa khuya
Bên đèn vàng bóng còn kia
Một đàn hạc giấy chưa lìa chỉ treo

Buồn hai năm dai dẵng đeo
Đôi khi trêu ghẹo mơ vui giật mình
Biết nói gì, đành lặng thinh
"Theo tình tình trốn, trốn tình tình... " phai?

Vô Đề

"để sống trong đời bằng cả tấm lòng"
Với phượng hồng
Với tiếng ve
Những trưa Hè dưới vòm me non mướt
Nhỏ e ấp mà muôn đời đi trước
Anh vội vàng hóa kẻ mãi đi sau
Thời gian ơi, không muốn vẫn trôi mau
Bao ký ức thành hành trang trĩu nặng
Thử hỏi biển có bao giờ phẳng lặng
Trách chi thơ anh chẳng nguôi buồn...

Chồi Xuân gợi nhớ ngón thuôn
Mây hoàng hôn nhớ tóc buông lưng tròn
Đóa hồng nhung-ngỡ môi ngon
Hôn hoa sơ ý tay còn dấu gai

Cuối tuần lặng lẽ chiều phai
Rụng từng hoa tím nhớ ai bây giờ?

Duy Nhất

"lại thêm một cuộc tình đã xa xôi"
Thôi xin đừng đếm
Như hàng hóa
Như bạc tiền
Cuộc tình đầu tiên...
... Cuộc tình cuối cùng?
Bao giờ chùn chân em?

Đêm đem mặt trời giấu mất
Có thật ngày mai khác mặt trời?
Muôn đời
Vâng, muôn đời
Vẫn một mặt trời rạng rỡ
Dù nhật thực
Dù mưa dầm không dứt
Vẫn một mặt trời
Chói ngời tình yêu

Có điều...
Sao mãi một mình anh?

Nhỏ Đi

Nhỏ đi
Biển chợt nhu mì
Thùy dương xào xạc
Thầm thì sóng xô

Cánh rong dạt bờ cát khô
Dấu chân triều vỗ...
Mơ hồ tình ơi!

Nhỏ đi
Tím ngát chân trời
Dã quỳ ngơ ngác
Rối bời cỏ xuân

Dường bờ dỗi, sóng ngập ngừng
Dường thái dương giận, nắng rưng rưng nhòa
Giậu bìm bìm khép cánh hoa
Đóa hồng rụng xuống, hương hòa không gian

Nhỏ đi
Hoa nắng trãi vàng
Gió hôn tóc mượt, ngỡ ngàng hồn anh!

Liều

Nhẹ như trăng rụng xuống thềm
Hoa cam rơi xuống cỏ mềm giữa khuya
Vấn vương hương phút chia lìa
Suốt đêm hót gọi ai kìa họa mi?
Bây giờ-thuở đó còn chi
Ngược xuôi đời, nét nhu mì còn không?
Dù đêm vẫn đỏ hoa vông
Dù khuya khuất bóng hoa hồng vẫn thơm
Vẫn ấm nồng dù lửa rơm
Vẫn yêu dù biết... không cơm cháo gì!

Chiều Nhớ

Nắng loáng thoáng nên chiều phai rất nhẹ
Mây lưa thưa có lẽ sẽ mưa phùn
Đồng cải dại muôn hoa vàng be bé
Ngỡ trùng dương lượn sóng nắng chập chùng

Rụng xuống áo phấn thông vàng nhuộm gió
Đêm chưa sang họa mi đã hẹn hò
Nhành gai góc chừ hồng nhung thắm đỏ
Nghe dư âm hay lá-gió chuyện trò?

Chiều phố nhỏ bên rào hoa tím nhạt
Hương cà phê Starbucks ngát ven đường
Dường dĩ vãng nương về theo câu hát
Chiều đầy vơi thương nhớ vẫn vô thường

Cánh bướm phượng lạc đâu rồi trang vở
Bỡ ngỡ ơi, niềm dấu ái học trò
Nơi đất mẹ còn hồng bông mắc cỡ?
Xa trường xưa còn có nhớ dặn dò?

Lỡ Hẹn

Lỡ hẹn Quỳnh hoa đêm ba mươi
Giữa khuya tang trắng để cho người
Tháng Tư viễn xứ đêm còn lạnh
Sương đọng ướt đầm đóa hoa tươi

Ba mươi mốt tuổi ôm hoài mộng
Quỳnh hương lặng lẽ, trăng nhớ không?
Đêm trước gió về dường biển động
Sóng vỗ hàng thông vọng vang phòng

Giống chuyện Sơn Tinh đi hỏi vợ
Tinh mơ trên núi kéo quân về
Người theo ra biển ôm tình lỡ
Trách cứ chi nhau, chẳng ước thề

Thôi thế như Quỳnh hoa lỡ hẹn
Ghen ghét làm chi Thủy Tinh ơi
Không biết trăng thở dài len lén?
Dã tràng xe cát lấp trùng khơi...?

Đợi nhé vầng trăng đêm hội ngộ
Im phắc vườn xưa gió giang hồ
Ta mượn quỳnh hương thầm nói hộ
Tỏa ngát đêm trăng sáng cơ đồ

Mâu Thuẫn

Đưa tay bắt
Thoát làn hương

Kề môi
Chạm bóng trong gương ngỡ ngàng

Đèn đêm
Nến thắp hai hàng

Cây đêm
Tóc rũ gợi ngàn bóng ma

Tình ơi
Nhỏ có yêu ta?
Ta có yêu Nhỏ?
Đậm đà thật không?

Hỏi hồn
Hỏi Nhỏ
Hỏi lòng
Quay vòng lạnh nhạt-ấm nồng luân phiên

Nhớ gì nửa tỉnh-nửa điên
Thôi không nhớ nữa
Bỗng nhiên... lại buồn!

Tưởng

Tưởng rằng tình đã hồi sinh
Nhỏ đâu? Điện thoại lặng thinh gọi hoài
Tưởng rằng hồn hết lạc loài
Ngày
Tuần
Tháng...
Mõi mệt nhoài chờ mong

Tưởng rằng sau đục lại trong
Phù sa cuộn chảy giòng sông thay màu
Thôi đành...
Cố giấu niềm đau
Ngẫng đầu bước tiếp đường nào... tình ta?

Cóc Chín

Nắng ngời trên biển hoa vàng
Hồn thành bướm nhỏ lang thang mệt nhoài
Nhỏ nơi đâu
Trốn tìm hoài

Sáng
Trưa
Chiều
Tối...
Lạc loài viễn phương

Vạn chuyến xe ngược xuôi đường
Ai thương đá lát khiêm nhường dưới chân?

Phong trần anh
Hồn nhiên em
Buồn Nhỏ nhớ, vui đâu thèm gọi anh!

Chua giòn tình trái cóc xanh
Dẫu chảy nước miếng cũng dành Người ta
Bây giờ tình biệt mù xa
Cóc đà chín rục Người ta không về!

Tự Hỏi

Cõi đời sống gởi thác về
Mãi còn nguyên vẹn ước thề ngàn sau?
Vàng hoa cúc
Thắm hoa đào
Rực Hè bích phượng thuở nào áo bay
Màu mực tím đâu hôm nay
Để trang giấy trắng chờ hoài ý thơ
Dường như đời lắm bất ngờ
Để lòng tự hỏi bao giờ đoàn duyên?

Đợi Chờ

Hình bỏ đi rồi còn chăng bóng?
Trăng lặn mất rồi Quỳnh nở không?
Xa Nhỏ hồn anh giờ trống rỗng
Nguồn cạn khô rồi chảy nữa sông?

Sôi động làm chi ngày xứ lạ?
Triệu triệu người qua, chĩ cần em!
Thiếu nước rừng hoa toàn sỏi đá
Vắng Nhỏ, đời vui cũng không thèm

Đem đến Thu, Đông, Xuân rồi Hạ
Bốn mùa cây lá tiếp đổi thay
Chĩ có tình anh là tất cả
Thương vậy dường như em có hay?

Như hải âu đời theo bọt sóng
Như ve khản tiếng réo phượng hồng
Như đêm con dế mèn luyện giọng
Anh đợi tình em, em biết không?

Bon Chen

Trong veo nắng
Xanh lơ trời
Hoa lê nở trắng
Cây ngời lá non
Hồng rực rỡ ngỡ dấu son
Hương bay lãng đãng tưởng còn dấu yêu

Lơ thơ mây
Hiu hiu chiều
Đỏ xanh giao lộ dập dìu xe qua

Nồng nàn nắng níu thiết tha
Bon chen đời lại thiệt thà thương em!

Tình Lặng

Nặng như đá
Nhẹ như mây
Nồng nàn như nắng
Ngất ngây là tình

Thế rồi...
Ngày tháng rộng rinh
Nhỏ đâu điện thoại lặng thinh nằm buồn?

Nhàm

Chiều nghiêng nắng
Trắng hoa nhài
Đỏ hoa liễu nhật
U hoài hướng dương
Hàng mộc lan đợi ven đường
Hoa hồng tím, đỏ, trắng, hường, vàng, cam...
Tạ lỗi hoa
Tan sở làm
Đẹp, nhưng nhìn mãi cũng nhàm phải không?

Thanh Thãn

"Em không trách tình phụ
Chỉ trách dịu dàng chưa đủ giữ bước chân"

Tần ngần?
Phân vân?
Trong ngần ấy ngày
Em nhớ không em?
Trong vô vàn kỹ niệm
Ướt mèm một chiều mưa...
Thèm tĩnh tâm quán ban trưa
Thèm đưa đón nhau qua phố
Đá lạnh sao ly mồ hôi đổ
Hội ngộ mà không hội ngộ...
Trời đổ mưa rồi chỉ đủ ướt vai
Ừ cuối cùng thôi mình đừng trách cứ ai
Ngày hôm qua vẫn đẹp dù ngày đã khép
Chép xuống trang đời thanh thãn tựa tuổi thơ

Trưa Hạ

Ngời áo lụa nhớ về nắng Hạ
Giòng thời gian hối hả xe qua
Từ dạo đó chúng mình đôi ngả
Mãi mình anh mong ngóng tin xa

Lá trưa ánh thẫm xanh huyền hoặc
Ngày tịnh yên khoắc khoải chim gù
Mây thơ thẫn gợn trời ngăn ngắt
Nhớ cuối tuần dường hóa mộng du

Phủi bụi thời gian
Rũ bụi hồn
Hôn kỷ niệm-nắng Hè ấm nóng
Xếp áo len bàn tay lóng ngóng
Dấu yêu xưa lớp lớp sóng cồn

Chói chang đóa hồng nhung ngoài cửa
Nghe tin chiều dự báo mưa sang
Mai không biết hoa còn không nữa
Hương hoa hồng vương vấn mãi không tan

Bông Mắc Cỡ

Em hái giùm ta bông mắc cỡ
Thuở đó hồn nhiên ngượng má hồng
Khẽ chạm tay người thôi cũng sợ
Khép lá rồi kia
Anh thấy không?

Giữa thành phố lạ chiều nay nhớ
Ngỡ cả hoàng hôn nhuốm sắc hoa
Thông reo nhẹ lắm dường hơi thở
Chút phấn thông vàng trong mắt ta

Hoài Cổ

Nghe quê xa đón em về
Hồn như sông cạn nằm mê mưa nguồn
Em đi
Tình bỏ theo luôn
Để mình ta lại ngồi buồn cùng thơ
Đổi thay phố xá bây giờ
Thị thành nhộn nhịp...
Ai chờ đợi ai?

Thôi rêu phong phủ đền đài
Giữa miền tráng lệ nhớ hoài dấu xưa
Đường giao cành rợp bóng trưa
Có còn thanh vắng đón đưa thuở nào?
Đâu dư âm trận mưa rào
Mỗi chiều tháng Sáu thấm vào hoài mong

Mai em về ngang bến sông
Lục bình tím ngát xuôi giòng thời gian
Tìm đâu cảnh cũ?
Ngỡ ngàng!
Lối xưa còn đó rộn ràng xe qua
Em về hái hộ giùm ta
Cánh hoa mắc cỡ gọi là nhớ nhau

Gởi Gắm

Em hái giùm ta chùm hoa khế
Rãi lên sân đất thế sao trời
Ta đi vạn dặm mà không thể
Trỡ lại vườn năm bé thơ chơi

Em gởi giùm ta mùi không khí
Hoa cau ngan ngát những đêm Hè
Âu Á nếm hàng trăm mỹ vị
Vẫn thèm dôn dốt bột chua me

Em nhé có về thăm trường cũ
Nhặt hộ chân tường bụi phấn rơi
Xưa ngỡ ta là tâm vũ trụ
Nay vẫn vỡ lòng, thầy cô ơi!

Gởi hộ hoài mong về đất mẹ
Đừng quên em nhé nếp da vàng
Ta đi viễn xứ mười năm lẻ
Vẫn mộng từng đêm dáng dịu dàng

Hoài Hương

Nhà ai dâm bụt đỏ rào
Ngoài hiên hoa giấy rực màu Phượng xưa
Bên này chừng đã thôi mưa
Triền đồi rực nắng lưa thưa hoa vàng
Chiều xa lộ xe nối hàng
Hoàng hôn buông vội
Ngỡ ngàng hướng dương

Nghe Người về thăm cố hương
Bỗng dưng sắc Phượng thắp đường đuôi xe
Về đi thôi giục tiếng ve
Chờ nhau em nhé
Trưa Hè vườn quê

Xứ người cơm áo mãi mê
Gởi niềm thương nhớ em về giùm ta

Hoài Vọng

Mai em về lối cũ
Rủ hoài mong theo về
Ngọc lan còn hé nụ
Nép vành tai tóc thề?

Em hồn nhiên quá thể
Tháng ngày đi không về
Như thể hàng cổ thụ
Đứng ngẫn ngơ bên lề

Mai em về phố nhỏ
Cỏ chân tường còn xanh?
Ai kết thành nhẫn cỏ
Để duyên thơ không thành

Em trong lành nắng sớm
Đành lòng sao hoàng hôn?
Phượng đầu mùa vừa chớm
Đỏ kỷ niệm ngập hồn

Em hôn giùm dĩ vãng
Em giữ giùm tương lai
Vì em đời lãng mạn
Để ta làm thơ hoài

Biển Lòng

Thôi đừng vật vã biển ơi
Sóng đừng ào ạt muôn đời...
Bờ đau!
Biển-Bờ đừng chắn lối nhau
Sóng trào lên đá
Ngàn sau đá mòn

Còn rướm máu trái tim non
Biển hôn rát buốt màu son máu hòa
Thôi đừng mặn nữa xót xa
Vết thương chưa khép biển xoa muối vào!

Nghe cội thông gió rì rào
Ngỡ biển kéo đến, nháo nhào vườn khuya

Thôi mà biển
Tình cách chia
Rồng-Tiên nguồn cội phân lìa núi-sông
Người lên non đốt lửa hồng
Kẻ theo về biển mênh mông phiêu bồng

Thôi tình ơi
Hết mặn nồng
Cớ sao rào rạt trong lòng biển yêu?

Phượng

Nắng Hè gợi nhớ mùa xưa
Phượng rực rỡ
Phượng đong đưa... đố tình
Khản ve sầu-thơ thư sinh
Sóng sông lấp loáng
Lục bình tím trôi

Phượng môi Người
Phượng tim tôi
Phượng rơi thắm lối
Thế rồi Phượng xa

Phượng một ngày kết xe hoa
Thế là hết Phượng thướt tha tan trường
Mỗi mùa Phượng lại rợp đường
Mà sao thiếu Phượng?
Sân trường quạnh hiu

Ươm Mộng

Những vì sao khuya
Kìa trong ánh mắt
Một vầng trăng cong
Vành môi xa lắc

Hiu hắt đêm
Cam rụng trắng ngoài thềm
Ơi dấu yêu
Đâu quấn quít tóc mềm

Ong nếm mùa Xuân, ta nếm yêu
Bụi mờ hạc giấy, dấu xanh rêu
Dương cầm lặng tiếng im giai điệu
Những lúc gần nhau được bao nhiêu?

Hiểu được hồn nhau sao đớn đau
Hạnh phúc vừa trao vội bay cao
Xa em ta hết còn cao ngạo
Vật vã trùng dương sóng xôn xao

Chào đêm nhẹ bước vào giấc ngủ
Xin hẹn cho dù trong giấc mơ
Thương nhau đâu chĩ yêu là đủ
Đời sống nhiều điều không giống thơ

Trăn trỡ bao giờ thôi ước vọng
Không, không dấu ái vẫn nồng nàn
Thôi ta hãy ngủ hồn ươm mộng
Gõ cửa phòng anh, Nhỏ khẽ khàng

Biển Tình

Em
Nhớ thèm
Ướt mèm sương
Đèn đường vàng quạch
Xé rách đêm tìm nhau
Tiếng mèo hoang gào lanh lảnh
Trăng thấp thoáng tàn cây ảo ảnh
Tình mong manh sao nhớ đến bao giờ?
Xa nhau chi em, đời đầy dẫy bất ngờ
Anh cứ ngỡ em trỡ về trong tà áo trắng
Lâu lắm rồi anh thôi khuya tìm ra bờ biển vắng
Vẫn mặn em ơi, muôn sóng khơi trằn trọc mãi chẳng nguôi
Búi rong rối tung lặng yên trên cát trắng ngậm ngùi
Vui phiêu lãng vượt trùng dương muôn ngàn hải lý?
Gió lại dừng chân cùng hàng thông thủ thỉ
Mai còn chi dấu vết dưới thủy triều?
Con dã tràng xe cát bao nhiêu
Vẫn miệt mài anh chợt hiểu
Tình yêu mình là thế
Không thể nguôi ngoai
Nhớ hoài thôi
Bồi hồi
Sóng

Mai Kia

Mai kia phố cũ em về
Nhẹ chân giùm nhé, thắm lề phượng rơi
Đừng giận gió tóc rối bời
Bởi tôi nhờ gió nhắn lời yêu thương

Mai em thăm lại sân trường
Nhặt giùm chiếc lá ngỡ vương tháng ngày
Kề ngọc lan hôn thật dài
Để tôi hoài niệm ngón tay út nào

Dưới bóng dầu thân vút cao
Xin em mặc áo dài màu trắng trong
Dù nắng Hè, dù phố đông
Em đừng bịt mặt đau lòng thơ tôi

Mai em về phố xưa rồi
Xứ người có kẻ đứng ngồi không yên!

Ác Mộng

Chiều trúng tên, máu loang ra
Mặt trời rụng, huyết chan hòa chân mây
Nhỏ đâu rồi, trã tình đây
Theo nhau suốt kiếp nợ này trốn đâu?
Người choàng voan trắng cô dâu
Để tang tình cũ
Vẹn câu chung tình!

Đêm tán cây tựa muôn hình
Gió đung đưa bóng cựa mình vươn tay
Trăng trong lùm thoáng lắt lay
Sáng lên chấp chới tóc dài rối tung
Ai thở than hay côn trùng?
Hoa cài ngực áo
Hãi hùng đỏ tươi!

Giật mình lanh lãnh tiếng cười
Nửa đêm thức giấc, người đầm mồ hôi!

Ru Ta

Không em buồn riết cũng nhàm
Nhớ dường phai nhạt chỉ ghiền làm thơ

Đêm mù sương khuất trăng mờ
Giờ này, năm trước ngồi chờ phone reo...

Sầu chi dai dẵng bám theo
Đuổi hoài cũng mệt
Nhạt phèo tình ca

Hoa trắng thềm
Hương loang ra
Mưa phùn?
Sương nhẹ?
Tan hòa bóng đêm

Trùm chăn ấm
Ấp gối mềm
Ngủ đi
Dệt mộng êm đềm cùng em
Ngủ no nê
Ngủ đã thèm

Mông Lung

Hiu hiu gió
Ngó mờ mờ
Dã quỳ ngơ ngác ngóng chờ thái dương

Chiều vương vương suốt đường trường
Vàng hoa cải dại ngỡ dường nắng lưu

Đời lành lạnh
Trời âm u
Nắng-mây-khói lẫn sương mù hòa giao
Liền lũng thấp nhòa non cao
Đất-trời như một hóa màu mông lung

Chiều sau tay lái ung dung
Chậm ngang phố cũ ngượng ngùng hoa rơi
Màu hoa tím ngát Nhỏ ơi!

Chiều Nay

Xòe tay đón nắng lung linh
Lẽ loi không vậy một mình thái dương?
Bóng ngã dài cây ven đường
Hàng me xưa trước cổng trường còn không?
Mây lơ lững
Gió phiêu bồng
Nhà nhà đều có hoa hồng trước sân

Chiều Chúa nhật trời trong ngần
Hoàng hôn chầm chậm
Phân vân chim trời

Thoảng hoa cam
Thoáng hương đời
Bâng khuâng trời tím mồng tơi thuở nào

Bồ công anh vàng chân rào
Giữ giùm chút nắng ngọt ngào chiều nay

Quạo

Mê sảng rồi sao?
Thơ chẵng thơ
Quanh đi quẫn lại khóc thương hờ
Tình chết đem tình đi chôn quách
Than thở làm sao sống trong mơ

Gánh nợ tình đi đổ xuống sông
Này nhớ, buồn, ghen... cuốn xuôi giòng
Mai mốt nợ tình trôi ra biển
Có trĩu cánh loài hải âu không?

Đốn nốt cây si thế cây xoài
Lắt lẽo trưa Hè võng mình thôi
Cho hoa rơi xuống thành sao rụng
Xoài sống-mắm đường ăn đã môi

Thôi chẳng làm thơ rên xiết nữa
Bữa nào điên quá xóa trang thơ
Đốt hết thơ tình thay phúng điếu
Người có thèm đâu, mộng vẫn vơ

Trã nợ tình thơ mười năm lẽ
Thiên hạ no xôi lại chán chè
Thơ ế mất rồi, thôi dẹp lẹ
Ai cần cân ký, bán nguyên xe!

Gắng Gượng

Ở trong cõi chết
Hồn có luân hồi?
Ở trong niềm nhớ
Đâm chồi chia phôi

Ở trong bóng tối
Ta nhìn ra nhau
Trong lời gian dối
Sợ người nghe đau?

Trong hồn ngoan đạo
Có chút hoài nghi?
Dẫu tình hư ảo
Còn chờ nhau chi?

Trong niềm tin tưởng
Lắm điều thị phi
Và tôi gắng gượng
Tiễn tình tôi đi

Ngủ

Như quỳnh sợ ánh bình minh
Không mong tỉnh giấc biết mình chỉ mơ
Biết đời không thể như thơ
Sao lòng ta vẫn đợi chờ dấu yêu?

Thức chi mong nhớ thêm nhiều
Ngủ đi
Ngủ mãi quên điều hợp tan

Yêu Mãi

Nhỏ
Còn đó những tháng ngày dấu ái
Rợp lá mùa Thu sánh bước cầm tay
Mùa Đông tuyết bay cho nụ hôn nồng đượm
Cây trái chín hườm dệt mộng ngàn sau
Những lần nôn nao trên phi cơ bé xíu
Ngó xuống nơi em phố nhỏ thanh bình
Và Nhỏ ơi trang thơ của chúng mình
Bao giấy viết có thể nào chép hết?

Khóm cúc nhà em anh trồng nay đã chết
Không thể ra hoa mãi mãi chậu quỳnh hương?
Nghe tin em thôi cắp sách đến trường
Anh tập tễnh bước vào đời vinh nhục
Nghe sấm chớp trên bầu trời vẩn đục
Nhớ mưa xưa hai đứa đón nhau về
Vào nhà em chao xa lộ dài ghê
Dã quỳ có còn vàng mùa nắng ấm?
Mai mốt mùa Đông tuyết phủ đầy, lạnh lắm
Hạc có về trên sông phẳng không em?

Thèm nụ cười, ánh mắt thân quen
Nhiều năm nữa chưa mờ trong ký ức
Anh nhiều đêm vẫn giật mình thao thức
Nhớ hôm xưa trong trẽo tiếng em cười
Trong đời người mấy lần tuổi đôi mươi?
Yêu yêu mãi vì yêu là duy nhất
Yêu thương nhau đừng nghĩ về được mất
Xin trọn đời trong tâm tưởng vẫn yêu
Xin yêu ai đừng để khổ đau nhiều
Khi trăn trối nói một điều: Yêu mãi!

Hoàng Hôn

Hoàng hôn nắng đọng dã quỳ
Bâng khuâng mây tím nhớ gì chiều ơi?
Chim về đâu chốn cuối trời
Dương cầm ai dạo ngỡ lời trái tim

Đuổi đeo
Săn đón
Kiếm tìm...
Mỗi khi nắng tắt
Nỗi niềm còn nguyên!

Chảnh

Chờ anh hỏi
Không trã lời
Người buồn đi mất
Kêu trời
Vô duyên!

Hoa Nhài

Mở cửa ra đón hương nhài
Đón luôn bóng tối
Tàn ngày bình yên

Vui buồn nối gót luân phiên
Như cơn gió thoảng trách phiền gì nhau

Trắng hiên nhà
Ngát đêm nao...
Hương xưa ngào ngạt
Nhỏ nào thấy đâu?

Hoa nhài ướp đượm đêm thâu
Vì hương thao thức
Địa cầu vần xoay

Sẽ sàng ngọn gió ru cây
Vén mây trăng ngắm hoa nhài vườn khuya

Áo nàng trắng tựa hoa kia
Ngủ cùng hương thuở chưa lìa tóc mây

Ru

À ơi
Bóng tối ru đời
Gió ru tàu chuối
Sao rơi âm thầm

À ơi
Hạt khẽ nảy mầm
Rưng rưng sương đọng
Ngấm ngầm chồi vươn

À ơi
Nhài lặng tỏa hương
Trắng hoa chanh rụng
Chân tường dế than

À ơi
Khép cánh hoa vàng
Rủ cành trinh nữ
Bẽ bàng bướm đêm

À ơi
Lá chạm xuống thềm
Ngỡ chân trần nhẹ gót mềm cỏ non

À ơi
Xin giấc ngủ ngon
Trong mơ vui đón tình còn có nhau
Ngủ đi mà
Những buồn đau
Ngủ đi để mộng ngọt ngào cùng em

Quỳnh Đỏ

Đêm nay
Đỏ thắm quỳnh hoa
Đâu rồi cánh trắng
Chan hòa huyết tươi!

Hương xưa trã lại cho Người
Bóng đêm đắc thắng ngạo cười thâm sâu

Khai hoa
Nào thấy trăng đâu
Bao trùm vũ trụ một màu tối đen!

Đâu Cần

Nắng xô rặng núi mà bóng ngã
Nhỏ lặng im mà buốt tim ta
Lá chết đâu vì Hè oi ả
Tình hết đâu cần em nói ra

Vẫn Yêu

Tìm nhau
Chân đã rã rời
Với tay
Sao hái mặt trời chói chang?

Ngỏ lời
Dường đã muộn màng
Niềm yêu
Khuất lối thời gian nhạt nhòa

Lời thương
Gió lộng tan hòa
Đúng?
Sai?
Hồn đã mù lòa vì yêu

Nhiều khi cũng thấy cô liêu
Viết tên lên cát
Thủy triều xóa tan

Nhiều khi hương thoáng bay ngang
Vội vàng bước gấp
Ngỡ ngàng...
Không quen!


Đời là chốn bon chen
Tĩnh tâm
Thư giãn bên đèn cùng thơ

Xin Người xưa cho phép mơ
Dẫu không đoàn tụ bao giờ
Vẫn yêu!

Nhắn Nhủ

Xa rồi Nhỏ ơi
Hoa vàng mút chân trời
Vời vợi vắng

Không nắng hôm nay
Lặng ngắt ngày mai
Hoài vô vị

Hoa dã quỳ cứ hồn nhiên mộng mị
Mơ đi xa cùng cánh bướm hoang đàng
Đâu hay đợi mùa sang
Loài sâu hóa bướm
Ướm lời
Hẹn hứa
Lừa dối

Thôi xa rồi Nhỏ
Bỏ quên thơ tôi
Tội nghiệp thơ buồn
Bỏ quên thơ ngây
Trang web u hoài

Lật bàn tay
Sấp bàn tay
Ngón dài ngón ngắn mệt nhoài vẫy nhau

Nhỏ à dù có ra sao
Giữ ngón áp út đừng trao nhẫn người

Ngày Nghỉ

Nằm nghe gió thổi thông ngàn
Lung linh bụi phấn rụng vàng cỏ non
Chim chuyền tíu tít chân son
Ngỡ như tiếng guốc xưa còn đâu đây

Lá mùa xưa lại xanh đầy
Chim mùa xưa lại họp bầy...
Riêng anh!

Một ngày nghỉ
Đi lanh quanh
Mình ta giữa chốn vàng hanh dã quỳ

Đêm qua mưa
Ngủ li bì
Ngỡ ngàng đồi núi dậy thì sáng nay

Tuesday, May 22, 2007

Cụt Hứng

Kiều Nguyệt Nga theo Vân Tiên
Thôi, Bùi Kiệm đứng ngó nghiêng ích gì?
Kiều Nguyệt Nga điềm nhiên đi
Thơ sầu chất núi
Tình si quá...
Nhàm!

Cứ An Nhiên (Let it be)

Ừ cứ an nhiên
Muộn phiền vĩnh viễn chẳng mang ích gì
Ừ cứ vui đi
Hồn nhiên như cỏ xanh rì nghĩa trang
Điềm nhiên vùn vụt thời gian
Thương còn không kịp
Trễ tràng trách thân

Ừ chớ phân vân
Quyết lòng âm phủ, cõi trần nào phai
Ừ chuyện an bài
Ngón tay áp út đợi hoài nhẫn trao
Kiếp này chưa thuộc về nhau
Một hai kiếp nữa...
Yêu nào sá chi

Ừ lo ngại gì
Vui đi em kẻo xuân thì phôi pha
Ừ cứ an hòa
Đời đâu biết trước lo xa nhọc lòng
Ừ thôi em cứ thông dong
Và tôi tự hứa:
Cố không nhớ nhiều!

Biển Hè

Biển xanh
Cát trắng
Nắng vàng
Hải âu chao lượn
Sóng đàn đong đưa
Nhiều cô bán bưởi, bán dưa
Nhiều nàng nhìn gợi... rặng dừa quê hương
Gió ve vuốt vóc nõn nường
Nắng hôn đến nỗi ửng hường da thơm...

Tâm toan tu tịnh, bảo: Bờm
Tim thầm tính toán: Còm nhom ai thèm!

Giết

Hãy giết hồn nhau bằng im lặng
Giết hướng dương bằng xanh ánh trăng
Giết nốt quỳnh hoa bằng nắng sớm
Nhỏ giết tình anh
Nhỏ biết chăng?

Tự Tình

Trăng vỡ hiên nhà tan ngàn mảnh
Hương của ngày xưa rộn lòng anh
Hoa trắng bên thềm dường ảo ảnh
Hy vọng đượm màu thêm lá xanh

Chạnh nhớ
Chạnh thương
Để chạnh buồn
Nhỏ ở bên trời hoài mong luôn
Mình anh đối diện từng đêm xuống
Sông suối nào không có cội nguồn?

Luống cuống ngàn đóa Nhài trốn gió
Hương đòi theo gió
Hoa không cho
Cuối cùng hương cũng hòa trời rộng
Nấn ná rồi hương cũng nhạt nhòa

Nhỏ bỏ anh rồi ngày trống rỗng
Hương bỏ hoa rồi rã rời bông
Như người ca sĩ vừa mất giọng
Lúa gặt hết rồi, nẽ ruộng đồng

Không,
Anh vẫn mãi chờ Nhỏ đó
Hoa cỏ thay mùa lại đơm hoa
Không phải vô tình mà máu đỏ
Son sắt như màu của tình ta

Hương Nhài

Xuân thật xa rồi
Hè đỏ lửa
Rộng cửa đêm mời gió ghé thăm
Quỳnh hương giận dỗi không đến nữa
Chỉ có Nhài thơm ngát chổ nằm

Thầm ước cận kề hương mái tóc
Dáng vóc ngày xưa vẫn y nguyên?
Những khúc thơ sầu Người có đọc?
Gọi hoài điện thoại vẫn lặng yên

Đêm có bao giờ đêm vĩnh viễn
Đợi đến bình minh rực nắng trời
Tình không ma túy sao lại nghiện
Vật vã tìm nhau trọn cuộc đời

Khuya vợi nóng rồi nghe lạnh lạnh
Vầng trăng một nửa quá xanh xao
Dế nỉ non gì nghe hiu quạnh
Hương Nhài thơm quá
Nhớ làm sao!

Thôi Chứ

Thôi chứ biển
Sóng mãi hoài vật vã
Thôi chứ sao
Lóng lánh mãi mắt người
Thôi chứ gió
Vuốt ve hoài tóc xõa
Thôi chứ hoa
Hồng thắm tựa môi cười

Kìa thôi chứ
Mười ngón tay trống vắng
Gỏ bâng quơ trên bàn phím hằng đêm
Nhỏ thôi chứ
Ngày phai theo bóng nắng
Mãi theo ta vào mộng mị êm đềm

Đường Chiều

Đường chiều nhiều thảm hoa vàng
Chập chờn bướm nhỏ lạc đàn nắng phai
Chập chùng đồi núi trãi dài
Chiều soi tay lái
Chiều hoài mong nhau

Chiều Phai

Chiều phai ngày chợt dịu dàng
Chiều phai gợi áo lụa vàng... chiều phai
Nâng chiều thoi thóp trên tay
Cuối cùng giọt nắng đành bay bướm vàng
Liêu xiêu bóng ngã tềnh toàng
Hồn bâng khuâng giấc mộng hoàng còn không?
Hoàng hôn cho vắng phố đông
Đôi hàng điệp tím song song hai hàng
Đồi xa chừng cỏ úa vàng
Cải trời hé nụ đàn đàn bướm hoa
Hoàng hoa in dấu chưa nhòa
Nụ cười rụng xuống tan hòa bóng đêm
Mà thôi, tay ấm tóc mềm
Buồn vui kỹ niệm êm đềm hoài mong

Trắng

Mảnh trăng rụng xuống hoa Quỳnh
Sao Hôm lóng lánh một mình chờ ai
Để rồi chợt hóa sao Mai
Để sương thấm đẫm khóm Nhài rưng rưng

Mượn Loa kèn gọi người dưng
Níu hương hoa Huệ ngập ngừng bước chân
Ngọc Lan hương cũ tần ngần
Mai sau lòng vẫn trắng ngần cánh Sen?

Trước trang giấy trắng bên đèn
Ngồi mơ áo trắng thân quen thuở nào
Nhỏ à, dù có ra sao
Bạch hồng một đóa thầm trao về Người

Đỏ

Đừng mắt ơi thức thâu đêm
Hoa hồng nhung cánh ướt mềm sương mai
Bình minh mây sắc môi ai

Hái hoa hồng
Nhói bàn tay
Máu trào

Bông gòn chậm thấm máu đào
Ngón tay miệng mút mặn nào gừng cay?

Mùa này quê phượng vỹ bay
"Đỏ rào râm bụt"... chia tay một người

Vàng

Nắng vàng hanh
Cỏ vàng hanh
Chim vàng anh nhảy chuyền nhành hướng dương
Dã quỳ đứng đợi ven đường
Hoa kim ngân nở trong vườn người ta
Cải trời vàng rợp đồng xa
Hoàng đầu lóng ngóng
Bước qua hẹn thề?
Phấn thông lóng lánh đôi lề
Vương vào trong mắt
Đường về xốn xang

Cúi hôn đầu ngõ hồng vàng
Giật mình bướm nhỏ ngỡ ngàng... vụt bay

Tím

Ở trong nắng tím pensee'
Ở trong anh tím đường về hoài mong
Hoa hồng vẫn nở
Ở cuối trời mây vẫn tím hoàng hôn
Tím cành điệp
Tím tâm hồn
Bìm bìm tím giậu
Tím bồn bâng khuâng

Bằng lăng còn tím phố thân?
Lục bình còn tím xoay vần bến sông?
Mực tím còn ai viết không
Cỏ mây xưa tím phiêu bồng nơi đâu?

Vô Đề

Ừ thôi
Hương thoảng qua đường
Ừ thôi
Phiêu lãng dậm trường ngao du
Có bão giông
Có sương mù
Có đêm viễn xứ ngôn từ khó ghi
Loáng thoáng mong
Biết nói gì?
Giữa đêm sâu lắng thầm thì ngàn sao
Có ánh trăng trong mắt nào
Có hương kẹo ngọt hồng đào bờ môi
Giận hờn
Thương nhớ
Rồi thôi
Cố công nắm níu cũng rồi mất nhau
Này đất rộng
Này trời cao
Trăm phương ngàn lối đường nào Nhỏ đi?

Hương Xưa

Nắng phai
Hương ngập trời chiều
Chìm trong hương tỏa ít nhiều ngẫn ngơ
Bâng khuâng đêm tự bao giờ
Ngẫng lên hoa trắng đã mờ trong đêm
Dường như hồn ngã xuống thềm
Hoàng hôn vội vã cán mềm bóng tôi
Về thôi
Trời tắt nắng rồi
Trĩu hoa nhài rợp chỗ ngồi hương xưa

Công Viên

Ngày biếc trong
Ngàn cây lá mướt xanh
Ta cúi mặt tránh mặt trời kiêu hãnh
Buộc gió chiều nhện giăng tơ mõng mãnhS
au lưng lặng im chiếc bóng đồng hành

Nắng óng ánh cánh chuồn chuồn kim đỏ
Sông trẻ thơ trắng thuyền giấy đưa đò
Dã quỳ nở rợp đường đôi lề cỏ
Thương quê xa hoa Phượng bướm học trò

Hồng từng đóa chào mời môi ghé nụ
Chim nhẫn nha chuyền nhánh mới tìm nhau
Hoa khoe sắc đong đưa màu quyến rũ
Gã thất tình nghe ong bướm xôn xao

Nhỏ táo bạo làm sao ta ngẫng mặt
Lòa chóa mắt ta, Nhỏ rực mặt trời
Nhỏ rạng rỡ
Tình anh quỳnh tội nghiệp
Khi bình minh quỳnh tàn héo Nhỏ ơi

Đời rạo rực trong công viên ngày lễ
Nhặt cỏ khô chim xây tổ tha về
Đừng cam phận luôn làm người đến trễ
Đời sinh sôi
Thôi đừng đứng bên lề

Đêm Hương

Đêm
Hoa nhài nở trắng rào
Đêm
Họa mi hót nôn nao trong vườn

Đêm đầu Hạ
Đêm ướp hương
Đêm Quỳnh thao thức
Đêm thương nhớ Người

Đêm
Trăng mõng mĩm môi cười
Đêm
Sao giăng mắc lưới trời mông mênh

Đêm
Hoa chanh rụng nhẹ tênh
Đêm
Chập chờn giấc bồng bềnh hương xưa

Biển Trưa

Không em
Vui cũng như buồn
Trời vô tư nắng
Chuồn chuồn lững lơ

Không em
Sóng vỗ hững hờ
Biển-trời xanh ngắt
Lượn lờ hải âu

Không em
Tha thẫn bồ câu
Thoắt đôi chân đỏ nghiêng đầu tìm chi

Không em
Dương liễu xanh rì
Bờ trưa thưa thớt
Thầm thì gió qua

Không em
Bọt sóng vỡ òa
Dấu chân trên cát phải là tình ta?

Lại Đi

Lại đi về phía mặt trời
Nhỏ ơi có lẽ trọn đời tìm nhau
Sau lưng phố thị xôn xao
Sau lưng Điệp tím rụng vào không gian
Mộc lan đứng tiễn hai hàng
Bóng chiều man mác
Hoa vàng trông theo

Lại đi
Ào ạt gió reo
Chập chùng lên dốc xuống đèo xe qua
Lại đi
Đâu cũng là nhà
Trái tim trống trếnh:
Tình xa chưa về

Lại đi
Trốn chạy đam mê
Tình ơi lú lẫn ủ ê mãi hoài?

Lại đi
Trời rộng
Đường dài
Một mình riêng cõi lạc loài nhớ nhau

Tiễn

"Em không bao giờ là người có lỗi
giữa chúng mình, điều sai trái thuộc về anh"
Ừ, không giành với em đâu
Khi yêu nhau người mình yêu luôn đúng

Em đi rồi,
Những ngón tay lúng túng
Đan vào nhau vặn vẹo chẳng nên lời...

Nhỏ ơi
Điệp tím rơi đầy thềm Chúa Nhật
Anh cất vào tim đóa hồng vàng

Nhỏ ơi
Chiều vắng bẽ bàng
Dương cầm thuở ấy khẽ khàng ngân vang
Nắng hôn hoa cỏ dịu dàng
Tiễn ngày xa khuất...
Ngỡ ngàng lãng du

Không Yêu Người Yêu Thơ

Yêu thơ
Người chẳng yêu người
Yêu thương nhớ
Yêu khóc cười... từng câu

Hóa ra
Đa cảm đa sầu
Hóa ra thiên hạ hơi đâu đợi mình

Ừ thôi
Không lẽ lặng thinh
Đành như dế hát một mình thâu đêm
Những giòng thơ trôi êm đềm
Gợi nhiều kỷ niệm ngọt mềm hồn ai

Một mai...
Nhớ lỡ một mai
Vu quy xin trã anh ngày tình thơ

Một mai...
Ai biết bất ngờ
Nên thơ anh vẫn đợi chờ người mơ

Ừ Thôi

Ừ thôi
Môi mắt này xin nhớ
Đem Dấu Yêu vào không gian thơ
Thương mãi là duyên xin đừng nợ
Nhỏ mãi xinh hoài trong giấc mơ

Ừ thôi
Cánh trỡ mình hai lối
Anh chỉ xin làm bóng Nhỏ thôi
Lặng thầm đưa đón ngày sớm tối
Hạnh phúc được cùng nhau sánh đôi

Ừ thôi
Mai mốt rồi xa vắng
Anh chỉ xin làm nắng mùa Đông
Biết chốn Nhỏ về nhiều tuyết trắng
Hôn hồng má Nhỏ giận anh không?

Ừ thôi
Mong ngóng hoài suối tóc
Vóc dáng vai gầy giấu trong tim
Ngày sau nhớ lại thời đi học
Còn bóng hình ai dịu nỗi niềm

Tình Ơi

Tình ơi
Tròn, khuyết như trăng
Tình ơi
Mưa-nắng phải chăng duyên mình?
Ngỡ tình dường đã phục sinh
Đâu ngờ tình vẫn lặng thinh mõi mòn
Lá vàng bay, thay lá non
Qua nhiều mùa Hạ Phượng còn hồng tươi

Tình ơi
Dõi bước chân người
Mai sau gặp gỡ nụ cười rưng rưng?

Tự Trào

Tiến sỹ có gì ngoài tiếng sĩ
Danh vọng mang về, Nhỏ ra đi
Không biết nên vui hay buồn nhỉ?
Công thành danh toại, riêng tình si!

Nhớ

Hoa Điệp xứ người nhớ gì đến tím
Mây tìm ai phiêu bạt khắp phương trời
Hạnh phúc ơi, giọt rượu nồng ngọt lịm
Tắt gió im lìm muôn cánh tím vẫn rơi

Vợi rồi nắng, ngàn dã quỳ nắm níu
Vợi yêu thương? Vương nặng trĩu ân tình
Đừng tự trách trái tim mình đau yếu
Thiêu đốt Hè, mưa xuống cỏ hồi sinh

Tập thiền định khi quanh mình giông bão
Tập lẻ loi khi xa vắng nhớ nhau
Anh tập riết mà chưa hề đắc đạo
Bởi vì em cô-bé-thích-làm-cao

Trong sách vở hồng huyết cầu nên máu
Trong tim anh bao nhiêu cánh Phượng hồng
Theo khoa học không mây ngày khô ráo
Theo tình mình sao hết nhớ mong anh?

Để dành nắng cho những ngày u ám
Để dành hoa cho dằng dặc mùa Đông
Anh muốn hỏi từ lâu mà chưa dám
Tấm lòng em có dành để anh không?

Bỗng chợt nhớ từ lâu mình chưa gặp
Bỗng chợt mong điện thoại mãi im lìm
Thời Áo Trắng em có còn truy cập
Để thơ buồn như Xuân vắng chim muôn

Ngộ

Chào em, tôi bước qua tôi
Sáng trưa chiều đứng ngồi nằm bóng theo
Thương quê xa dẫu vẫn nghèo
Thương em xa dẫu tình đeo mõi mòn

Qua bao mùa thay lá non
Cội dù cằn cỗi nhành còn xanh tươi
Thầm ước ao quá đỗi người
Tự do ăn nói
Tôi cười chính tôi

Những lời chót lưỡi đầu môi
Thật nhiều hứa hẹn rồi thôi được gì?
Ngồi xuống đây chung tay đi
Thôi đừng độc đoán nghĩ suy một chiều

Và tôi thấm đẫm thương yêu
Vì em trăn trỡ đã nhiều, phải không?
Quê xa giờ thắm Phượng hồng
Ước gì lúa chín vàng đồng quê xa

Vi Khuẩn

Lạ, em vi khuẩn bé teo
Khiến anh thểu não như mèo mắc mưa
Một lần đau để cho chừa
Dầm mưa đội nắng sáng trưa, đêm ngày
Ăn không ngon, ủ rũ hoài
Biếng cười, ít nói... nằm dài thở than
Bệnh này trị chẳng dễ dàng
Lỡ vương thôi chịu đành mang suốt đời!

Hoàng Lan

Ước gì hoa Hoàng Lan biết nói
Sớt chia bao nỗi vui buồn
Trong triền miên bóng tối
Tình tôi mù lòa vẫn nhận biết hương xưa

Ước gì những giọt mưa
Chưa bao giờ ửng hồng áo trắng
Để hồn tôi mãi hoài tĩnh lặng
Vì yêu em tôi trăn trỡ cùng thơ

Ừ, tương lai ai biết trước bao giờ.
Phút bở ngỡ bao giờ cũng đẹp.
Vũ trụ tím dưới làn mi nhẹ khép
Ai chép phạt giùm trăm lần chữ "nhớ không?"

Mùa Hạ trường xưa chắc lại thắm Phượng hồng
Trong chiều muộn xứ người ơi Điệp tím!
Em xa xôi tôi tìm trong kỹ niệm
Thoáng Hoàng Lan chiêm nghiệm dấu yêu nào

Tình Sầu

Có lẽ chúng mình quên nhau thật
Chúa Nhật bình yên chẵng vui buồn
Cuốn hút theo giòng đời tất bật
Không lẽ chúng mình mất nhau luôn?

Bước xuống bóng còn in trước mặt
Quay lưng thoắt bóng đã ngã dài
Thoảng làn hương cũ nhoài tay bắt
Giữ chặt mây chiều ôm tóc ai

Giận hờn những tưởng rồi phai nhạt
Thắm thoắt giật mình, đã nhiều năm
Lặng thầm Điệp rụng thềm tím ngát
Hồn ta hay bóng ngã xuống nằm

Thương hoài Áo Trắng trong tâm tưởng
Nhài ơi, vô cớ đêm ngát hương
Trong giấc mơ nồng hôn cánh Phượng
Chợt hóa thành cây trước cổng trường

Quê hương xa quá, Người xa quá
Em ạ bây giờ em ở đâu
Như chú ve sầu mong đến Hạ
Khàn giọng thiết tha gọi tình sầu

Giao Ngày

Bâng quơ ngọn gió về ngang phố
Rụng tím hoa xưa có chạnh lòng
Tháng Sáu thuở nào về hội ngộ
Đêm ngát hương nhài nhớ nhau không?

Áo mõng nắng hồng trong chiều muộn
Trăm năm mây trắng lững lơ buồn
Hôn dấu chân Người nhành ngã xuống
Đổ dài hoa tím bóng ai luôn

Cuồn cuộn màn đêm dâng kín nẽo
Hoài niệm tình ta kéo nhau về
Mong nhớ gì mà trăng méo xẹo
Trong veo tiếng dế nép bên lề

Thả hương cho gió: Đời thơm ngát
Thả nhớ cho thơ: Trĩu tình si
Gió chỡ hương về nơi đá cát
Để hồn hoang mạc khát khao chi?

Bến Sông

Mù sương điệp tím ven sông
Mờ xa bóng núi rừng thông nhạt nhòa
Giòng liu riu
Không bóng đò
Đâu rồi bóng trúc?
Chan hòa nhớ quê

Nghe tin bên đó Nhỏ về
Bên này loáng thoáng tóc thề đêm mơ
Thời gian lặng lẽ không chờ
Hai hàng hoa tím giăng mờ bến sông

Điệp Tím

Sáng mông lung nhẹ mưa phùn
Hôn êm lên má ngượng ngùng cánh sen
Chợt bình yên phố bon chen
Hai hàng điệp tím đường quen mơ màng
Quê xa hoa điệp vẫn vàng
Nơi này điệp tím
Khẽ khàng nhớ nhau!

Ngọt Hoài

Đừng kiếm tìm nữa gió
Đâu đó hương đầm thắm chờ mong
Ta vô tình không biết
Da diết tiếng ve dự báo sang mùa

Hàng lang rộn tiếng guốc khua
Sân trường vẳng tiếng cười đùa vô tư
Dịu dàng tà trắng thực hư
Giữa đời viễn xứ dường như nhớ nhà

Chào em thuở ấy lụa là
Chào tôi thuở ấy thật thà ươm mơ
Ừ thôi, ngày ấy-bây giờ
Cảm ơn em
Mãi tôn thờ thương yêu

Giận hờn, nhung nhớ đã nhiều
Quên đi em nhé
Riêng chiều hoài mong
Tình tôi em biết thật lòng
Và em
Năm tháng vẫn hồng Phượng bay

Ừ em, dẫu đã chia tay
Trong tôi em vẫn ngọt hoài tiếng "anh"

Sen Hồng

Đứng e ấp mĩm môi cười
Tà xanh non quá mát người mộng mơ
Duyên ngàn xưa chợt bây giờ
Bùn nhơ, bão lũ vẫn chờ đợi nhau?

Nắng lung linh ửng má đào
Tơ hồng vàng nhụy ngọt ngào hương xưa

Hỏi

"Em trao anh những lời nói dối"
Tôi cảm ơn em một lần nói thật
Mà "nói thật mất lòng"
Sao em không dối gian cùng muôn ngàn cám dỗ rằng em yêu tôi?

Mà thôi
Niềm đau rồi sẽ nhạt nhòa
Phải không em?

Ngôi Nhà Sa Mạc

Tường màu kem ngói đỏ
Cỏ vàng hoe trước thềm
Đêm đêm nằm nghe gió
Cuốn bụi mờ dầy thêm

Chiều ngựa hoang tung vó
Gõ giòn lưng đồi trơ
Dã quì chờ ai đó
Đỏ ráng chiều lơ ngơ

Hoa xương rồng nở trắng
Phải chăng hồn Quỳnh hương
Nơi này thừa thãi nắng
Vậy mà thiếu tình thương

Con đường đen uốn khúc
Giữa những cồn cát vàng
Một giòng sông mất hút
Phơi lòng cạn khô rang

Hàng chà là ngạo nghễ
Vươn tay níu mặt trời
Ước gì ai đó kể
Ngàn lẽ chuyện nghe chơi

Ta rời nơi đô hội
Về cõi gần vầng dương
Thấy quanh mình cằn cỗi
Thêm hoài mong Mến Thương

Mộng Du

Sông chảy vào đêm mờ cát trắng
Đêm phủ màn nhung bớt khô cằn
Đêm trong hoang mạc chìm sâu lắng
Lặng lẽ ngàn sao thuở vĩnh hằng

Đâu rắn địa đàng dâng trái ngọt?
Đây gót chân mòn kẻ tha hương
Đâu nhánh xương rồng gai bén ngót
Treo trái tim hồng chưa hết thương

Dường như rắn khẽ rung lục lạc
Cát chảy thành sông giữa không trung
Một mai ta cũng về với cát
Hai hạt cát mình có nằm chung?

Giật Mình

Giật mình tỉnh giấc nửa đêm
Bước ra mở cửa: Dịu mềm gió khuya
Đèn soi chờ bóng ai kia
Mộc lan tà trắng đầm đìa giọt sương

Thôi mà, ngủ nhé nhớ thương
Lẻ loi phòng trọ đêm dường dài hơn
Biết đâu Nhỏ hết giận hờn...
Sáng mai thức dậy cô đơn mặt trời

Tiếng Dạ Đừng Quên

Chao ơi một tiếng "dạ"
Hà tiện gì không thưa
Để không còn xa lạ
Để anh còn... đón đưa

Chao ơi một tiếng "dạ"
Nguôi nỗi niềm tha phương
Đôi tay mềm non lá
Khép tà áo tan trường

Thương hoài một tiếng "dạ"
Chan hòa trời quê hương
Để giữa miền cát đá
Ngỡ bóng dừa rợp đường

Tưởng chừng trong tiếng "dạ"
Hạnh phúc làm triều dâng
Nhỏ ơi dù xứ lạ
Đừng quên "dạ" một lần

4-7

Đang làm gì đó Nhỏ?
Có còn nhớ anh không?
Một mình căn phòng trọ
Pháo hoa, buồn ngập lòng

Đang nghĩ gì đó Nhỏ?
Hoa cỏ mờ trong đêm
Ngoài thềm dường sao rụng
Lung linh trên cỏ mềm

Ngủ say rồi hở Nhỏ
Có còn mơ bên nhau?
Trong tim anh thắm đỏ
Tình nồng nàn thuở nào

Chao ơi ngày nghỉ lễ
Thêm tủi thân xa nhà
Ngoài kia vô tình thế
Rực muôn ngàn pháo hoa

Hy Vọng

Thôi xin thương nhớ vào giấc mộng
Đêm Hè trằn trọc giấc oi nồng
Cũng may mở cửa còn trời rộng
Còn có tình em dẫu hoài mong

Cũng may đời sống còn hy vọng
Mình sẽ đoàn duyên, tại sao không?
Những chiều thứ Bảy thường trống rỗng
Hoài niệm về em đủ chật phòng

Cũng may khe suối đầy vơi chảy
Rồi cũng thành sông sóng vỗ về
Cảm ơn em để ngày xưa lại
Rạo rực hồn tôi thơ đam mê

Bể rộng có bao giờ tĩnh lặng
Tròn khuyết muôn đời vẫn vầng trăng
Xa nhau như thể ngày không nắng
Đâu nghĩa là đêm tối vĩnh hằng

Lục Bát

Ngày dài tháng rộng ngỡ quên
Lang thang phố lạ chiều tên gọi thầm
Buồn vui đời lắm thăng trầm
Trỡ mình đêm vắng đụng nhầm vết thương

Nghe còi tàu rúc trong sương
Tỉnh mơ mùi tóc nghe dường đâu đây
Hương xưa từng ngát vai này
Bây giờ biền biệt vai gầy chờ ai?

Bàn tay có nhớ bàn tay
Ngón tay có nhớ thuở cài đan nhau?
Ôn ngày xưa thương ngày sau
Trăm năm ngừng đập tim đau có lành?

Tơ vàng từng sợi mong manh
Se thừng giữ chặt tình dành riêng em

Sông Cạn

Ngang giòng sông cạn thương cát sỏi
Đâu cuội trắng nằm đáy trong veo?
Theo dấu ngày xưa mòn gió thổi
Sông đã mất rồi, cây chết theo

Gieo xuống giòng khô nhánh xương rồng
Mai này không biết nở hoa không?
Như tình ta đó dường nắng hạn
Lốc bụi tràn về xót mắt trông

Mênh mông đồi núi màu cỏ cháy
Dã quỳ cũng mất, Nhỏ có hay?
Thoi thóp ngày chờ mong đêm lại
Dịu mát hồn anh giấc mơ ai

Một ngày nào đó mưa sẽ đến
Sông lại đầy lên lóng lánh sao
Ai báo được điều trong định mệnh
Hạnh phúc Nhỏ ơi lại tuôn trào

Còn Thương?

Mặt trời rụng xuống triền sỏi đá
Cháy đỏ hoài mong điệp nở hoa
Thôi vàng, thôi tím...
Ừ oi ả
Giữa chốn khô cằn ngóng núi xa

Sa mạc là đây? Cây vẫn xanh
Tàn cọ thiu thiu trong nắng hanh
Mông quạnh đường tàu song song mãi
Có phải như tình Nhỏ với anh?

Như nhành thưa thớt không đủ bóng
Thơ gọi tình về như xưa không?
Trưa đổ lửa trời thiêu đốt mộng
Dòng cạn một thời mênh mang sông

Ngóng gió cho ngày vơi oi bức
Ngờ đâu hừng hực gió thái dương
Đôi đường những tưởng ghen hờn dứt
Không lẽ hay là...
Nhỏ còn thương?

Gởi Người Giấu Mặt

Ai đây mà trách mình nhăng cuội
Phải rồi ai biểu đẫm thơ chi
Lụy tình vương vấn làn hơi cuối
Không hót sao làm kiếp họa mi

Ghen tị?
Oán hờn?
Như gió thoảng
Hương nhài theo gió có đoan trang?
Chỉ riêng mình biết tâm hỗn loạn
Nỗi niềm ai đó lúc sang ngang

Thơ gieo ngàn chữ tình tưởng tượng
Đời nhiều thù hận thiếu yêu thương
Mơ thời áo trắng nhòa bướm Phượng
Cho vợi nhọc nhằn kiếp tha phương

Cuối con đường đã đi mới biết
Thơ viết như là ăn, ngủ thôi
Chỉ có yêu thương là bất diệt
"Đừng" bắt hồn thơ khép kín môi

Monday, May 21, 2007

Chuyện Kiều

Ta thà làm Từ Hải
Chết vì nghe Thúy Kiều
Còn hơn làm Kim Trọng
Không cưới người mình yêu

Ru Người Ru Ta

Nhỏ ngủ đi
Đã khuya rồi
Bên này chiếc bóng còn ngồi với anh

Nhỏ ngủ đi
Giấc ngoan lành
Mình anh trằn trọc dỗ dành hoài mong

Nhỏ nhớ không?
Còn nhớ không?
Chuyện xưa có lẽ xuôi giòng thời gian

Nhỏ ngủ ngon
Gió khẽ khàng
Thay anh hầu quạt
Sẽ sàng ghé môi...

Viết nhiều chi?
Mơ ước thôi!
Nước trôi
Nắng nhạt...
Để rồi phôi pha

Ừ, thôi buồn
Ngủ đi ta
Ngủ cùng mơ giấc chan hòa đoàn duyên

Cứu Chuộc

Chúa làm gì nên tội
Treo tay thập giá này
Còn ta sao đến nỗi
Trã ngày xưa lại đây

Trên lưng chừng thập giá
Chúa chịu tội cho người
Ta không là gì cả
Mơ ước đời xanh tươi

Những nụ cười gượng gạo
Giọt nước mắt vui mừng
Xin em đừng giả tạo
Chẳng thà như người dưng

Chúa ơi con có tội
Yêu yêu mãi không ngừng
Thật lòng không gian dối
Khi nhịp tim chưa dừng

Đừng để con cô độc
Đừng để thơ cạn nguồn
Đôi khi buồn muốn khóc
Ta mượn thơ giải buồn

Ta thà làm thằng nhóc
Thả diều ở trên đồng
Đời ghét ganh lừa lọc
Trắng đen thay như không

Ai là người giải tội
Cho ta ngoài chính ta?
Trong chân thành sám hối
Hạnh phúc chảy chan hòa

Ta không tin cứu thế
Sẽ trỡ lại trần gian
Chỉ tình yêu có thể
Giải cứu hồn than van

Và em thiên sứ nhỏ
Xin ban phát tình yêu
Thiên sứ không ghét bỏ
Một người tội lỗi nhiều?

Tình Nhớ

Phượng còn hồng ven sông không em?
Mưa cuối ngày xanh lá ướt mềm
Ai đi ngang phố nghiêng dù nhỏ
Có đợi nhau về để che chung?

Xa muôn trùng còn thương nhau không?
Phím trắng đàn ơi, nhớ ngón hồng
Vẫn còn ngân tiếng, còn ngân tiếng
Ta lạc nơi nào giữa phố đông

Nghe trong lòng hoài hương miên man
Đâu áo dài tà buông kiêu sang
Khoan nhé Người đừng nên... sang ngang
Xin gắng chờ dừng chân lang thang

Đây úa vàng đồi non hoang vu
Hoa dã quì chiều phai rưng rưng
Đâu biết chừng Người trông mong ta
Quay gót về tình ơi, nuột nà

Đây đá buồn rạn trăm năm tan
Sông hóa thành giòng khô hanh hao
Mơ áo Người thành mây nơi đây
Mưa thấm nhuần đời ta vơi đau

Giòng Sông Tuổi Nhỏ

Đêm nằm nhớ một giòng sông
Chỡ theo những cánh Phượng hồng Hè xưa
Sông rộn ràng đón cơn mưa
Sông êm đềm dỗ giấc trưa hiền hòa
Dừa soi bóng
Sóng trăng nhòa
Ơi giòng thơ ấu giờ xa biệt mù

Hoài Nghi

Thôi đừng trách Nhỏ còn nghi ngại
Nhỏ mới vào đời
Ta sạn chai
Ươm mộng sáng trong thời con gái
Bầm dập đời ta bước chông gai

Quê Ngoại ao nhà nhiều bông súng
Trưa Hè chuồn ớt đậu ngó nghiêng
Mắm kho sau bếp...
Chao, đói bụng
Hiu hắt xứ người đời truân chuyên

Ôn chuyện quê nhà thêm nhớ lạ
Ta cũng xa mà Nhỏ cũng xa
Mấy hôm nắng nóng trời oi ả
Đồng cảnh tha hương... thương nhau mà

Ta ngại hồn ta như cây cỗi
Đau đáu mong mưa để đâm chồi
Nhỏ mưa rào đến hồn tắm gội
Rửa tội giùm ta bụi phong trần

Đất Lạ

Nhớ nhau xao xác chiều đất lạ
Qua những vườn cam chín rụng vàng
Nơi thừa, nơi thiếu phung phí quá
Đành vậy, điềm nhiên lái xe ngang

Thương hàng cọ đứng phơi nắng lữa
Ngóng đợi mãi hoài, gió về chưa?
Mưa đã quên rồi không về nữa
Khô ngọn cỏ bồng gió đẩy đưa

Chưa từng nung nấu hồn như thế
Tình mình dường cũng héo đam mê
Nắng quá bình minh sương khô lệ
Thưa thớt dã quì đứng ủ ê

Để lại ngày xưa cùng sông hạc
Bát ngát nơi nào xứ thảo nguyên
Anh như giọt nắng chiều lưu lạc
Mất dấu mặt trời, rụng ngoài hiên

Nắng Cuồng

Những giai điệu cũ mèm
Em đâu thèm nghe nữa
Lá rơi, trăng ngoài cửa...
Xưa quá rồi... Diễm ơi!

Hai năm trời chia biệt
Thơ nặng tình hoài mong
Một chút gì nuối tiếc
Còn gì cho nhau không?

Giòng sông nào lặng lẽ
Giữa đôi bờ cằn khô
Phơi lòng trơ khô nẻ
Giữa cồn cát nấm mồ

Phai dần mơ hội ngộ
Mõi mòn chưa đợi trông?
Từng dòng thơ thổ lộ
Tan hòa vào đám đông

Giòng sông nào đã chết
Trong sa mạc điệp trùng
Tình em dường đã hết
Để thơ tôi não nùng

Nắng nung lòng viễn xứ
Nắng héo hon tâm hồn
Nắng chi mà nắng dữ
Nóng điên cuồng trí khôn

Nghĩa Trang Trường Sơn

Hàng vạn ngôi mộ nằm
Còn bao nhiêu đâu đó?
Bao nhiêu năm lửa đỏ
Lại trỡ về từ đầu

Đừng đề cao lý tưởng
Tưởng có lý một thời
Đừng hô hào đề xướng
Vẫn đói nghèo tả tơi

Bên trời kia nước Đức
Cũng đã từng chia đôi
Và Hàn Quốc gần nhứt
Giàu, nghèo đã rõ rồi

Thôi xin đừng ích kỷ
Quyền lợi riêng nhóm người
Xin thiện tâm, lý trí
Cùng xây đời thắm tươi

Tiếng Dạ

Ừ, ai nghịch ngợm buông tiếng "dạ"
Gợi nhớ chi mà đến xót xa
Không lẽ mãi hoài chia đôi ngả
Tình Nhỏ vẫn ngày đêm thiết tha

Nhỏ ạ nắng nung trời sa mạc
Cát bỏng chân người, cát xốn mi
Đêm chỉ mang về hơi hướng mát
Khát cháy vàng hơn đóa dã quì

Âm ỉ chân trời còn đỏ lửa
Bây giờ bên ấy có sa mưa
Nhỏ ạ sau này ra sao nữa
Vẫn luyến lưu hoài chuyện ngày xưa

Mở cửa trời đêm ngàn sao mọc
Cho cả Ngân Hà chảy về đây
Cho mơ ngon giấc quên trằn trọc
Mát rượi hồn anh triệu bóng cây

Vậy đó, vẫn hoài mong tiếng "dạ"
Mưa về sa mạc rạng rỡ hoa
Nắng rạn vỡ dần trăm núi đá
Nhớ hóa xương rồng đỏ thắm hoa

Nắng

Ừ sao trời Hạ oi bức quá
Ly đá chanh đường dịu lòng chưa
Mong gió như thầm mong tiếng "dạ"
Điệp tím im lìm trong nắng trưa

Trước cửa hoa hồng khơi nhớ Phượng
Hồi tưởng sân trường thắm hoa rơi
Vướng ánh mắt nhìn trong suối tóc
Thầm gọi xứ người dấu yêu ơi

Nắng gợi anh thèm nghiêng bóng nón
Đêm nằm áo trắng thướt tha bay
Giòn tan tiếng guốc ai rộn rã
Xa quá ngày xưa chưa nhạt phai

Ngoài hiên sáng rỡ muôn cây lá
Trời xanh không gợn áng mây qua
Trưa nắng quạnh hiu lòng đến lạ
Bao giờ nồng ấm lại tình ta?

Ghét

Ghét thầm chiếc nhẩn vô duyên
Khi không cắc cớ gông xiềng ngón tay
Vái qua cầu rớt nhẩn ai
Để ngón áp út mãi hoài riêng ta

Thao Thức

Kìa trăng soi
Kìa cát vàng
Dã quỳ in bóng
Hai hàng cọ cao

Kìa sao Hôm ngời nôn nao
Giữa khuya sa mạc xôn xao gió về
Cây giật mình tỉnh cơn mê
Người thao thức tưởng hẹn thề ngày xưa
Như cồn cát khát khao mưa
Trái tim cô độc còn chưa nguôi tình
Mai này tàn kiếp nhân sinh
Hóa thân chiếc bóng riêng mình Nhỏ thôi

Nhỏ về bãng lãng như sương
Rạp mình cỏ mượt nỏn nường chân thon
Môi hường chưa mượn nét son
Thướt tha suối tóc hương còn đâu đây
Giật mình, trăng đọng bóng cây
Nghe trùng xa gió về đây chạnh lòng
Mai này còn gặp nhau không
Nghe trong lòng ngực tim hồng trở trăn

Sao Phải Giấu

Ừ em sao phải giấu
Những vần thơ thật lòng
Thời gian rồi phai dấu
Mai này có nhau không?

Ừ em sao giữ kín
Những tâm sự trĩu hồn
Đời không như dự tính
Lén dành nhau... nụ hôn

Mai chồn chân phiêu lãng
Xin hãy về bên anh
Như đêm này trăng sáng
Cùng thơ mình đồng hành

Ừ em sao xa lánh
Địa cầu càng nhỏ nhoi
Đừng để hồn ám ảnh
Đời chỉ mình ta thôi

Ừ em xin rộng đón
Thơ anh và... lòng anh
Để đời ta vẹn trọn
Hạnh phúc đừng mong manh

Hỏi

Có những người con gái
Rực rỡ hơn Nhỏ nhiều
Sao lòng lưu luyến mãi
Bóng hình Nhỏ dấu yêu?

Những điều không lý giải
Bằng quan niệm thông thường
Nhớ thương không bùa ngải
Sao mãi hoài vấn vương?

Cũng má hường, môi đỏ
Cũng tóc huyền, mắt trong
Sao hồn dửng dưng ngó
Nhỏ ngày xưa, hoài mong

Như giòng sông lặng lẽ
Trôi mãi về biển khơi
Lòng đã, đang, và sẽ
Giữ bóng Nhỏ trọn đời?

Có khung trời vô vị
Vì vắng bóng trăng sao
Nhỏ đành vô tâm thế
Sao không tìm đến nhau?

Dạm Ý

Ừ, hay em làm mẹ
Của con hai chúng mình?
Mai này con gái lớn
Giống mẹ càng thêm xinh
Còn con trai giống bố
Nghịch ngợm như hai người
Cũng làm thơ, lãng mạn
Như hai đứa hay cười

Anh trồng giàn Hoa Lý
Bên hiên nhà chúng mình
Nấu canh, xào... hết ý
Ừ đi em, thiệt tình

Ngoại Ơi

Ngoại là Mẹ của Mẹ
Kể con nghe cổ tích đầu tiên
Con mơ bà tiên thật hiền, giống Ngoại
Hoa trái quê là Ngoại
Bình Đại, Ba Lai... dừa soi bóng
Ngoại là Cửu Long
Lớn ròng nước chảy
Dạy con làm thơ bằng lời ru
Ví dầu...
Ầu ơ...

Bây giờ con xa lắc
Làm sao con dụi mặt vào lòng Ngoại khi đạp gai đời
Ai đợi con về tan học
Ai dỗ dành con khóc
Ai vuốt tóc con trong giấc ngủ
Trái vú sữa đầu mùa ai cất cho con?

Với Ngoại con mãi còn nhỏ bé
Trợt té đường đời con níu Ngoại đứng lên
Con làm sao quên lời ru Ngoại
"Chiều chiều vịt lội cò bay..."
Bây giờ vắng Ngoại nước ngoài long đong
Giữa miền hoa lệ phố đông
Nhớ con Bìm Bịp nước ròng...
Ngoại ơi!

Vẫn Mong

Chiều đi ngang qua phố
Hoàng hôn còn đánh rơi
Chia tay nhau từ độ
Còn nhớ thương Người ơi

Như lời kinh cầu nguyện
Trong góc vắng giáo đường
Như dương cầm ngân tiếng
Trong một chiều mù sương

Dường như làn hương đó
Còn vương vấn đâu đây
Dường như ngoài thềm cỏ
Còn mơn man gót giày

Mai này xa vĩnh viễn
Biết còn ai nhớ ai
Tình cờ ngang qua biển
Sóng thì thầm gọi hoài

Như loài chim di trú
Lại quay về cố hương
Đời dẫu nhiều quyến rũ
Vẫn mong chờ người thương

Tham Lam

Cuối tuần xe trống chông chênh
Đường dài hun hút mông mênh gió ngàn
Đồi núi nay cỏ khô vàng
Dã quỳ nhẫn nhịn khẽ khàng dõi theo
Nhớ vực thẩm
Nhớ cao đèo
Nhớ giòng sông phẳng trời gieo nắng chiều
Nhớ phố cổ tuyết rơi nhiều
Nhớ căn gác trọ bao điều hoài mong

Lạ lùng chợt nhớ mùa Đông
Ngày xưa lại ước Hạ nồng phương nam
Hè nung chín rực vườn cam
Lại mơ tuyết trắng... tham lam quá chừng

Đời trôi vun vút sau lưng
Thương thì cứ nói
Ngập ngừng đừng than!

Nhớ Sóng

Nhớ như hạt cát trong mắt đợi
Nhỏ ở nơi nào
Ơi xốn xang
Phải như mưa nắng còn đầy vợi
Nhớ cứ đầy lên trĩu vai mang

Nắng vàng đồi núi, khô cỏ lá
Chín nẫu vườn cam, vàng dã quì
Cũng may Thu vẫn chưa xua Hạ
Se sẻ còn chưa bỏ anh đi

Anh như buồm trắng trên sa mạc
Khao khát đêm ngày mơ biển khơi
Nghe cành thông gió khua rào rạt
Ngỡ sóng trùng dương dấu yêu ơi

Giọt nước mắt trời rơi trên cát
Một thuở nơi này dạt dào sông
Sóng còn in dấu trên đá nát
Bao giờ ào ạt như xưa không?

Sáng

Cảm ơn buổi sáng dịu dàng
Trời xanh, lá biếc, nắng vàng lung linh
Khung cửa sổ tựa khung hình
Bỗng dưng thầm ước vô tình Nhỏ qua

Ừ vậy là hai năm xa
Bao nhiêu kỹ niệm có là bóng mây?
Lá buồn còn có cội cây
Anh buồn chỉ có thơ này sớt chia

Ước gì như gió ngoài kia
Theo bước chân Nhỏ sớm khuya lặng thầm
Ừ thôi
Đời lắm thăng trầm
Ừ đâu ai biết sóng ngầm biển yêu

Tưởng Tượng

Một mai nhận được thiếp hồng
Tên ai không biết viết lồng tên em
Trời xanh trong
Cỏ non mềm
Cảm ơn hoài niệm êm đềm
Cảm ơn

Đâu mắt biếc, môi dỗi hờn?
Dường như hạc giấy chờn vờn chực bay

Biết đâu chừng chuyện một mai
Lồng tên dấu ái lại là tên anh?

Ổi Chín

Chào em luyến thoắng như chim
Này đây ổi chín-trái tim thơm lừng

Ngọt môi em
Đau quá chừng
Trái tim tan nát
Vang lừng tiếng chim

Hình-Bóng

Chiều rớt nắng hoa dã quì cúi nhặt
Đánh mất tình nhau bằn bặt tin xa
Muốn ngắm mặt trời sợ lòa đôi mắt
Tím hoàng hôn cố níu kéo ngày qua

Tay nâng bóng
Bóng rơi hoài...
Vô vọng!
Bóng-hình luôn như hai đứa thương nhau
Sao ôm bóng không bao giờ ôm được
Giận không thèm
Bóng lẽo đẽo theo sau!

Hình với bóng tự thuở nào ai biết
Riết rồi quen vô ý đến ơ hờ
Tắt ánh sáng bóng đâu rồi?
Cách biệt!
Bóng đừng đi bỏ hình lại bơ vơ

Ở lại với nhau đêm dài bóng nhé
Như trưa Hè bóng bé nép vào anh
Đời rộng quá đừng lìa nhau đơn lẻ
Đêm chong đèn cho bóng vẫn chung quanh

Chào

Chào hồn nhiên khóm dã quì
Chiều phai đêm đến nhớ gì nắng không?
Chào cơn mưa mõi mòn trông
Cuối cùng cũng đến tưới giòng sông khô
Chào đồng hoang gió tha hồ
Giữa khuya sao rụng khóc mồ côi trăng
Chào tình ơi
Ngỡ vĩnh hằng
Thương hoài áo trắng dẫu rằng...
Đơn phương!

Thiên Lý

Có phải vì xa quê ngàn dặm
Nên hoa Thiên Lý thoảng hương thầm
Đêm mơ Hoa Lý hồn nhiên lắm
Thầm hẹn một ngày sẽ ghé thăm

Nằm nghe gió lướt ngoài khung cửa
Nhớ giàn Thiên Lý chốn quê xưa
Hoa như sao nhỏ, chùm sao nhỏ
Rợp mát sân nhà, hương đong đưa

Chưa biết bao giờ về thăm lại
Nâng chùm Hoa Lý nhẹ trên tay
Nghe bao ký ức ùa trỡ lại
Để hương Hoa Lý vấn vương hoài

Đừng phai Thiên Lý hoa thơ ấu
Cho mãi trong veo ước mơ đầu
Xa quê ngàn dặm niềm yêu dấu
Hoa Lý, đêm này nhớ gì đâu!

Sunday, May 20, 2007

Vườn Chiều

Nắng chiều bông bí thêm vàng
Tiếng chim chiu chít gọi đàn nôn nao
Bướm tần ngần lượn vườn sau
Góc hồn xa xứ dạt dào quê hương
Dây bầu dây bí có thương
Buồn ơi ta lại đường trường ruỗi rong

Giáo Lễ

Nhỏ bất chợt để hồn anh bão rớt
Bớt chút thời gian để nhớ nhau em
Anh vẫn biết thú vui đời không ngớt
Tĩnh lặng đôi khi vẫn ước thèm

Em ngồi xuống cùng anh trên cỏ mượt
Gió lướt tóc mềm
Chim hót trên cao
Rất đơn giản xa xôi gì mộng ước
Xin mỗi ngày mình luôn được bên nhau

Đâu cần thiết vào giáo đường Chúa Nhật
Chúa, Phật cũng đều khuyên bảo thương yêu
Xin Nhỏ đến sớt chia tình chân thật
Mất mát làm anh thương Nhỏ nhiều

Nhỏ kiêu hãnh vì anh yêu dấu Nhỏ
Nhỏ hoài nghi vì anh viết thơ buồn
Trong cơ thể bao tế bào máu đỏ
Triệu triệu đóa hồng trao về Nhỏ luôn luôn

Mặt trời xuống cho hoàng hôn đến tím
Ngồi xuống bên anh cho rộn rã đôi tim
Trong yên lặng chúng mình cùng chiêm nghiệm
Trời đất giao hòa tình quá đỗi trang nghiêm

Tự Vấn

Có những người con gái
Làm dâu cho xứ người
Có những người dân Việt
Làm thuê vùng chiến tranh...

Cùng anh em trăm trứng
Cùng dòng giống tiên rồng
Sao khổ hoài chịu đựng?
Sao nghèo hoài núi sông?

Không
Không hèn nước Việt
Không
Không hề ngu đần
Tất cả rồi sẽ biết
Nói không cùng mị dân

Chúng ta cần tri thức
Chúng ta cần công khai
Hãy dẹp bỏ quyền lực
Không thuộc về riêng ai

Chúng ta cần phải thấy
Mọi thứ không cấm ngăn
Chúng ta cần phải nói
Mọi điều không răn đe

Chúng ta người Việt trẻ
Hãy nhìn khắp năm châu
Nước Việt mình không lẽ
KhổNghèo...
Mãi hoài sao?

Biển-Gió

Ngày vội vã và đêm thao thức
Trong ngực cánh chim vỗ phập phồng
Trăng xao xuyến
Quỳnh hương rạo rực
Ray rức nghe tiếng dế chạnh lòng

Trời trống rỗng tung hoành gió lộng
Xa biệt mù Nhỏ nhớ nhau không?
Nâng niu nhớ chớm tình rất mỏng
Chảy ngang trời sao sáng thành sông

Ươm ước vọng
Vươn chồi hy vọng
Lóng lánh cười mắt ướt sương trong
Ta tĩnh lặng và Nhỏ hoài linh động
Vắng gió rồi biển chết lặng
Mênh mông

Không cần nói khi tình yêu đến
Không học đêm ngày vẫn không quên
Yên ắng quá nên hồn nhuốm bệnh
Đánh thức đời nhau
Chuông reo lên!

Ừ Nhỏ đóBên đầu kia đó
Có tiếng cười, tiếng nói thân thương
Dường lâu lắm
Biển chờ mong gió
Biển ồn ào đón gió quê hương

Nói Thẳng

Chắc gì sẽ đến ngày mai
Xin đừng hứa hẹn để hoài ngóng trông
Trời quang mây bỗng bão giông
Chết về
Sống gởi
Đời không vững bền

Hừng đông đón mặt trời lên
Chưa xong công việc kề bên xế chiều
Ngập ngừng chi mỗi tiếng "yêu"
Lỡ mai nằm xuống thêm nhiều trối trăng

Mượn lời thơ
Mượn chị Hằng
Mượn chi xa vậy?
Cứ rằng: "Yêu Em"

Ngày Mai

Ngày mai...
Không đến bao giờ
Mai là mai nữa...
Đừng chờ
Đừng mong

Này em
Cảm mến nhau không?
Đừng hứa hẹn hão
Đau lòng người dưng

Đời đổi thay nhanh quá chừng
Xin đừng lỡ hẹn
Người dưng sẽ buồn

Mộng Du

Trăng rất cũ ngủ trên cành thông cổi
Bóng lêu nghêu gió thổi cọ vật vờ
Nhìn xuống chân thương bóng mình quá đỗi
Hình ra sao bóng không bỏ bao giờ

Ta khẽ thở sao lá khua xào xạc
Dường núi xa hốc hác dưới trăng mờ
Vừa bỡ ngỡ vậy mà thay đổi khác
Giữa mênh mông chăm chú ngó sững sờ

Trăng sợ quá nấp lùm cây run rẩy
Kìa lắc lư đầy lông lá vươn tay
Ta cô đơn bắt ta đành chịu vậy
Đâu có người khóc mướn với thương vay

Sấn bước lại ta bật cười ha hả
Cây xương rồng sao giống tựa bóng ma
Ta tự nhủ đời cũng đâu khác lạ
Nhiều lúc nhầm khi chợt thoáng nhìn qua

Cát trắng lóa ngỡ nước đầy sông cạn
Bước trên giòng ta với bóng lang thang
Ta bật hú từng tràng đêm hoang dã
Sa mạc liền nuốt chửng chẳng tiếng vang

Ta như sói lạc đàn miền đất lạ
Đêm trăng đầy máu rần rật tuôn ra
Ta xa biển cố tìm trong sỏi đá
Chiếc vỏ sò hóa thạch thuở nào xa

Cổ Tích

Hoàng hôn mây tím bâng khuâng
Dã quì bên lối tần ngần nắng phai
Liêu xiêu bóng chiếc ngã dài
Buồn vui
Yêu ghét
Để hoài nhớ nhau

Đêm nay rằm
Nhớ hoa cau
Trăng tròn vằng vặc
Ngàn sao nhạt nhòa

Trời như sông
Trăng con đò
Kết duyên chú Cuội hẹn hò Hằng Nga
Đêm này
Đêm nữa...
Phôi pha
Trăng ngà khuyết mấtHằng Nga có buồn?

Chuyện cổ tích không cội nguồn
Bỗng dưng hồi tưởng
Thầm buông thở dài

Mẹ

Lang thang tháng rộng năm dài
Dõi theo, lòng mẹ có ngày bình yên?
Đam mê đeo đuổi niềm riêng
Tóc lơ thơ bạc muộn phiền vì con
Cảm ơn đời
Mẹ vẫn còn
Con bao thành đạt
Hao mòn mẹ thêm
Giật mình, lá rụng ngoài thềm
Mẹ, con cần mẹ
Đêm đêm nguyện cầu

Chưa Ngủ

Ngủ chưa dấu ái ngày nào?
Ngoài kia Dạ Lý ngạt ngào dâng hương
Ngủ chưa thuở ấy yêu thương
Đừng vương hờn dỗi môi hường mắt trong
Vẫn thao thức trái tim hồng
Rộn ràng trong ngực vẫn không quên Người

Hẹn

Những chồng sách vỡ nhìn cao ngất
Tất bật đời trôi
Ôi cách xa
Nhu cầu ai cũng cần độ nhật
Xin Nhỏ chờ anh chút nữa thôi
Xin đừng hờn dỗi anh Nhỏ nhé
Anh sẽ làm thơ tặng Nhỏ luôn
Anh sẽ gọi thầm tên rất khẽ
Sẽ gọi thăm nhau lúc Nhỏ buồn
Chưa muộn ngày vui rồi sẽ đến
Đèn sách xong rồi mình kề bên
Đừng ngỡ anh bây giờ lơ đễnh
Trong hồn: "Tình Nhỏ Làm Sao Quên"

Ghen

Quá khứ không thể nào thay đổi
Biết rồi
Sao tim vẫn nhói
Khi em nhắc về ngày xưa
Cái ngày xưa mình chưa quen biết
Đừng nhắc ngày xưa với lời tha thiết
Dẫu anh vẫn biết
Không thể nào thay đổi ngày xưa
Ta đưa nhau về hôm nay
Đừng ném qua vai cái nhìn tiếc nuối
Không được là tình đầu xin trao nhau tình cuối
Xin vì nhau đến khi thành cát bụi
Cái ngày xưa gần gụi một thời
Xin đừng mang vào đời nhau
Đừng làm đau mình lần nữa
Nhé em?

Tân Ca Dao

Người ta qua ngõ Bát Tràng
Người ta lựa gốm trang hoàng nhà xinh
Anh nghèo túi rỗng rộng rinh
Mon men mua gạch...
Thương mình trắng tay

Mạch nước trong đào hoài không tới
Gạch Bát Tràng đắt quá Nhỏ ơi
Không bán nguyệt hồ
Không giếng khơi
Làm sao anh được như lời ca dao?
Bụi đường lấm gót hồng đào
Không hồ bán nguyệt Nhỏ có vào rửa chân?
Dẫu là chưa phải tình nhân
Đây vòi nước máy trong ngần anh rửa cho
Sợ đường đông
Sợ sang đò
Anh xin chở giúp khỏi lo lạc đường
Lạc đường thì cứ lạc đường
Quanh đi quẫn lại phố phường riết quen
Nhỏ à ra phố bon chen
Đi chóng về nhé
Chong đèn chờ nhau

Dạ Hương

Đừng đùa nhau nhé Nhỏ
Thơ anh và hồn anh
Mong manh ngàn hoa trắng
Anh nâng niu để dành

Thương nhành hoa Dạ Lý
Âm thầm ngát trong đêm
Thương màu hoa bình dị
Long lanh sương ướt mềm

Êm đềm thôi nha gió
Thì thầm thôi dế ơi
Kẻo giật mình hoa nhỏ
Vắng hương đêm buồn thêm

Đếm thời gian thanh vắng
Chăn gối còn thênh thang
Đêm sâu và bình lặng
Chờ hương Dạ Lý sang

Khẽ khàng thôi trăng nhé
Hoa tự tình ngát hương
Nhỏ ơi, thầm gọi bé
Thơ ngỏ lòng mến thương