Sunday, June 28, 2015

Vẹn Màu Hồn Nhiên

Ngày xưa ơi
Ngày xưa ơi
Đi đâu mất Nhỏ của thời hồn nhiên
Đổi kiêu sa lấy ngoan hiền
Bây giờ đài các muộn phiền lắm không?

Dáng ngày nào bên bến sông
Bóng in xuống nước theo giòng trôi đâu?
Một mai Nhỏ có qua cầu
Lục Bình quê vẫn tím màu thủy chung

Biển nơi người sóng nghìn trùng
Nhánh rong phiêu bạt chập chùng đại dương
Nhỏ mãi hoài má môi hường
Nhiều năm nối tiếp vẫn dường không phai

Tự khi nào hóa liêu trai
Hoa học trò hóa hồng gai đa tình
Dù hoàng hôn hay bình minh
Hướng Dương vẫn đứng đợi nhìn thái dương

Nắng lên tan lóng lánh sương
Trưởng thành có bớt dễ thương chút nào?
Muốn dang tay chắn trời cao
Dừng chân nghỉ một chút nào thời gian!

Ừ thôi rồi rụng lá vàng
Ừ thôi mai mốt dịu dàng nhớ nhau?
Như ngày xưa
Như ngàn sau
Chỉ xin áo trắng vẹn màu hồn nhiên

Viết Tiếp Tình Buồn

Đường đi mãi chạy hoài xa tít tắp
Còn bạt ngàn ruộng bắp mới đơm bông?
Chừng mới đó, mấy năm rồi chưa gặp
Biết có còn rung động chút nào không?

Từng hy vọng và cũng từng vô vọng
Đành như sông vì đời cũng như sông
Trôi trôi mãi rồi cũng về biển rộng
Nguồn ngọn đâu hay con nước lớn, ròng

Bàn phím màn hình thay trang giấy mỏng
Không mực ngày xưa sao Điệp tím màu
Tập tiếng người ta vẫn hoài nói ngọng
Ở quê nhà khác quá, trách gì nhau?

Chiều nhuốm máu mặt trời chơi trốn chạy
Mây giang tay nào níu kéo được gì?
Có phải kiếp Lục Bình nên trôi mãi
Hoa tím ngày xưa ai thèm nhớ nở chi?

Lạ nhỉ, hoa Hồng nơi này cũng tím
Chim bồ câu tha thẩn nhặt Bìm Bìm
Trưa nắng cháy gió tìm hàng tím Điệp
Anh lấy màu hoa viết tiếp chuyện tình buồn

Bức Hình

Gia đình ai thiệt vui không
Cưới hồi nào vậy, cao nhồng đứa con?
Anh chồng... già vẫn còn ngon
Bên cô vợ trẻ cười giòn chung vui

Chiều Dã Quỳ

Dã Quỳ bên đó có vàng
Hai bên đường rực ánh hoàng hôn hoa
Cớ gì đâu mà thiết tha
Hoa-mặt trời biết mấy xa ngàn trùng

Hai bên đường chiều mông lung
Dáng hoa in giữa không trung nhạt nhòa
Ôm màu nắng
Ôi chan hòa
Dã Quỳ ơi
Dã Quỳ hoa đồng hành

Đường thiên lý một mình anh
Có hoa dẫn lối cũng thành tri âm
Ngày dần tan trong âm thầm
Dã Quỳ có biết nằm đâu mặt trời?

Nửa trái tim của ta ơi
Như Dã Quỳ nhé, đừng rời thái dương
Nếu mình đã thiệt tình thương
Xin trong niềm nhớ cữu trường về nhau

Hoa Dã Quỳ nắng tươi màu
Cảm ơn hoa thức đón chào bình minh
Chiều mênh mang ta một mình
Tạ ơn hoa đẫm chân tình đợi nhau

Sen Hồng Tay Ai

Tay mỹ nhân nâng Sen hồng
Còn không Sen trắng cha trồng dưới ao?

Khoác lụa là
Hài gót cao
Nhớ hồn nhiên tắm mưa rào chân son?
Còn mượt mà lá chuối non
Còn thơm Bồ Kết
Bưởi còn đơm hoa?

Quê mùa có lẽ lùi xa
Rộn ràng phố xá người ta mời chào
Ai bây giờ ngại mưa rào
Sợ trôi son phấn phai màu thời trang

Có người ngồi trách thời gian
Cuốn đi đâu mất dịu dàng ngày xưa
Mơ hương Cau, nhớ bóng Dừa
Nhịp đời hối hả ai thừa rỗi hơi?

Cỏ cây quê thuở thiếu thời
Bây giờ khuất lấp dưới trời phồn hoa
Thương Sen hồng lìa đồng xa
Trao tay người đẹp nuột nà bao lâu?

Sang Trang Lưu Bút

Nhỏ còn nơi đó hồn nhiên
Thướt tha áo trắng chiều nghiêng nắng vàng
Nhỏ còn nơi ấy dịu dàng
Sân trường hiu gió khẽ khàng Phượng bay
Lưu Bút xưa còn chuyền tay
Màu mực còn tím tháng ngày mộng mơ?

Ở nơi này
Anh bây giờ...
Chói chang sa mạc cát mờ gió nung
Ở nơi này
Xa ngàn trùng...
Điệp vàng đã tím nhớ nhung đượm màu
Ở nơi này
Không mưa rào
Không đỏ Phượng Vỹ
Không dào dạt sông

Chỉ hoa Hồng, nhiều hoa Hồng
Như bông Dâm Bụt Ngoại trồng miệt quê
Mùa Hạ gió nóng thổi về
Mùa Đông băng đọng bên lề đôi khi
Mưa mùa Xuân đủ ướt mi
Lá Thu rụng đỏ lối đi vắng người

Nhiều tuổi thêm
Bớt nụ cười
Ngõ xưa còn có hoa Mười Giờ không?

Sáng đi làm hôn hoa Hồng
Tối về nhìn lại cánh nồng khô rang!
Đồi núi quanh cỏ úa vàng
Cỏ Phiêu Bồng chạy từng đàn theo xe
Ngắn mùa Xuân
Dài mùa Hè
Ở đây đá cát bụi nhòe không gian...

Đâu vòm me mượt hai hàng
Đâu hương Lan Ngọc sẽ sàng hoàng hôn
Nghe Thông reo chợt bồn chồn
Biển quê xa lắm, thả hồn hoài mong

Hồn nhiên nơi ấy còn không
Lục Bình đã chết trên giòng sông xưa
Còn đâu phố vắng gió đưa
Nghe đâu áo trắng cũng vừa sang ngang
Lưu Bút hồng đã sang trang

Trăn Trỡ

Nửa đêm chim hót ngoài thềm
Lụa trăng loang loáng trãi mềm cỏ cây
Hoa Hồng thoang thoảng hương bay
Gió phe phẩy dịu một ngày nắng oi

Nửa nơi đây, nửa đâu rồi
Thương người xa thức bồi hồi nhớ nhau
Sau rèm loáng thoáng vì sao
Lung linh không biết đôi nào mắt ai?

Tiếng Họa Mi lảnh lót hoài
Bỗng dưng thương phận lạc loài xứ xa
Nơi này đất nước người ta
Dẫu gì đi nữa cũng là ly hương

Chìm trong đêm mút xa đường
Tiếng thông reo ngỡ đại dương vỗ bờ
Bỗng dưng buồn đến thẫn thờ
Quê hương trăn trỡ bao giờ nguôi ngoai?