Một trăm mười độ? Chết người!
Thương cây héo rũ
Nụ cười quắt khô
Nung trời đất, cạn sông hồ
Đâu bằng nỗi nhớ hư vô bóng hồng
Trưa chang nắng, trời xanh trong
Nhỏ đâu im tiếng đốt lòng chờ mong?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Vietnamese poems by BK
No comments:
Post a Comment