Friday, November 16, 2007

Bình Thường Thôi

Bình thường nắng bỏ ngày đi
Tuần hoàn sáng-tối, rất chi bình thường
Thương nhau chưa hết đoạn đường
Chia tay là lẽ bình thường phải không?

Sầu Đâu giờ chắc trổ bông
Bình thường em vội theo chồng vu qui
Bình thường thôi, trách móc gì
Nhanh em kẻo lỡ xuân thì phôi phai

Bình thường đêm nối tiếp ngày
Mùa Thu lá rụng, một mai Xuân về
Bình thường thôi, nào hẹn thề
Sông bồi, núi lụn có hề chi đâu

Sông sâu dù sập nhịp cầu
Rồi mai ai nhớ thuở đầu lơ ngơ
Thời gian nào có đợi chờ
Không duyên, hết nợ hững hờ đương nhiên

Bình thường ai cũng đời riêng
Mừng em duyên mới, muộn phiền chi anh
Lá vàng rụng, lá mới xanh
Mai ai nhớ lá lìa cành hôm qua

Bình thường thôi chuyện tình xa
Nếu có tác hợp mới là lạ đây
Bình thường thôi lá bỏ cây
Bình thường em đón vui vầy người ta

Bình thường thôi...
Sao xót xa?

Con Tằm Đến Chết Tơ Vương

Đôi bờ chia bởi giòng sông
Đôi ta xa bởi mặn nồng nhạt phai
Ngỡ lầm muối mặn, gừng cay
Sao em nỡ vội...
Rụng hoài lá ơi!

Đông quê nhà lạnh hơi hơi
Bên này có chốn tuyết rơi mỗi ngày
Nhớ đâu cổ tích lạc loài
Bỗng dưng ngẫm nghĩ thương hoài Thủy Tinh
Chuyện thời xưa đã buồn tình
Em không thương nữa
Thôi mình thương thân

Em theo chồng có phân vân
Cơm canh không ngọt bâng khuâng nhớ mình?

Bỗng dưng thương quá Lục Bình
Nổi trôi vẫn tím chung tình thời gian

Nhà em giờ chắc rộn ràng
Chúc em hạnh phúc
Bẽ bàng tình anh!

Nắng nơi này, nắng mong manh
Cây bên này đã trơ cành khẳng khiu
Quê nhà mùa cưới, mùa yêu
Bên này mùa lạnh để nhiều nhớ thương
"Con tằm đến chết tơ vương"
Tình anh khắc cốt ghi xương ân tình

Ngỡ đôi ta bóng với hình
Đêm buông, đèn tắt anh nhìn tối đen
Thị thành buôn bán bon chen
Xin em thói chợ đừng quen nhiễm nhiều

Gió nơi này, gió hiu hiu
Lá còn thưa thớt, rớt chiều gió bay
Em bây giờ, em của ai
Anh bây giờ của chuỗi ngày cố quên
Thương nhau ao ước lâu bền
Thôi
Cuộc tình lỡ bắt đền ai đây?

Chúc em trăm tuổi sum vầy
Chồng thương em gấp mấy lần anh thương
"Con tằm đến chết tơ vương"

Ru Lòng

Ầu ơ
Thôi ớt đừng cay
Đừng trách móc Bậu ngày mai theo chồng

Ầu ơ
Nước lớn
Nước ròng
Lục Bình trôi tím cả giòng đưa dâu
Chưa xây kịp lỡ nhịp cầu
Chuyến phà Rạch Miễu tím màu hoàng hôn
Bằng Lăng nở tím bên cồn
Bông Mua đâu bán bồn chồn tím theo...

Giọt sương nào nóng, trong veo
Cay cay trong mắt lăn theo nắng chiều

Biết sao ít?
Biết sao nhiều?
Biết sao cho đủ những điều người ta
Ở xa giờ lại càng xa
Trách biển sao rộng để mà lạc nhau
Chắc gì đã có kiếp sau
Thôi đừng an ủi
Tủi trào tủi thêm

Chăm tóc mượt
Lo tay mềm
Người ta rước mất
Buồn thêm một lần!
Thôi đừng do dự bước chân
Qua cầu đi Bậu
Buồn phần riêng Qua

Rồi mai Bậu của người ta
Có thương có nhớ cũng là mơ thôi
Trầu cau xưa nhai đỏ môi
Giờ ai ăn nữa quên rồi thủy chung

Ầu ơ
Tan mộng tương phùng
Lấy chồng đi Bậu
Vui cùng người ta!

Tôi Sẽ Không

Tôi sẽ không
Còn yêu thương nữa
Lửa mặt trời rồi cũng tắt thôi
Em đi mất hồn không chỗ dựa
Bóng hay hồn ngã xuống chân tôi

Đời rất vội, thời gian rất vội
"Xa mặt cách lòng" tất yếu thôi
Trách nhau chi
Em buồn thật tội
Tôi hóa Lục Bình lặng lẽ trôi

Rồi mai hoa cưới ngang sông rộng
Xin thả theo giòng một cánh bông
Trùng dương vật vã cồn biển động
Để báo tin tôi em lấy chồng!

Tôi sẽ không
Còn thương yêu mãi
Sao trời có lúc cũng phôi phai
Rồi mai em sẽ thôi con gái
Tự nhủ lòng tôi ớt đừng cay

Lục Bình Ơi

Nhỏ bây chừ... sắp Vu Qui
Nhỏ thôi nhỏ nữa, vội đi lấy chồng
Thôi banh đũa
Thôi rắn rồng...
Tập làm người lớn
Buồn không một người?

Nhỏ bao nhiêu
Chớm đôi mươi?
Vết son trên nét môi cười chưa quen
Thị thành là chốn bon chen
Nhỏ lên phố lạ sang hèn, vàng thau

Áo cưới dài
Giày gót cao
Tội bàn chân nhỏ thuở nào hồn nhiên
Bến sông quê khoảng trời riêng
Chân trần in dấu bờ nghiêng lở rồi
Bến sông bên lở bên bồi
Lục Bình ơi chỉ dấu hồi xưa đâu?

Chiều Lập Đông

Khi không bỗng nhớ
Chợt buồn
Ngập trời mây xám, cây buông lá vàng
Nhành trơ in bóng hai hàng
Không trung vắng bóng chim đàn thiên di

Mùa Đông đến
Mùa Thu đi
Lẻ loi Hoàng Cúc chút gì áo xưa?
Trời đang mưa hay không mưa
Sương hay mưa bụi mãi chưa ướt đầu

Còn lắt lay lá phai màu
Xác xơ cây đứng nghiêm chào mùa thay
Muôn cành chới với bàn tay
Níu mù sương, níu nắng ngày hiếm hoi

Xe hoàng hôn đi như trôi
Giữa hai bờ tối bồi hồi ngày tan
Chiều âm thầm không tiếng vang
Nhạt nhòa duy chỉ Cúc vàng
Vàng tươi

Chiều Lập Đông, cảnh như người.

Gởi Mừng Em

Gởi mừng em chút mùa Đông
Em mặc áo cưới nắng không nóng người
Hoa cầm tay sắc thêm tươi
Lạnh hồng đôi má nụ cười thêm xinh

Gởi em kỷ niệm chúng mình
Buồn anh giử lại
Vui xin trã người

Và em mãi mãi hai mươi
Ở trong tâm tưởng nụ cười hồn nhiên

Giử riêng anh sương u phiền
Gió mùa Đông
Gió
Triền miên thổi hoài

Mùa Đông ngày ngắn đêm dài
Lạy trời mưa tuyết nhớ hoài áo xưa
Gởi em chút lạnh đủ vừa
Nguôi nắng nhiệt đới trong ngày đưa dâu

Biển bây giờ nào đã sâu
Làm sao đo được nỗi sầu hở em?

Chiều Lang Thang Ra Biển

Chiều bâng khuâng điệu nhạc xưa
Hoa chanh rụng trắng hương thừa còn thơm
Mây đầu non mõi tay ôm
Buông trôi theo gió chiều hôm chập chùng

Bao giờ đôi lứa tương phùng
Bao giờ ríu rít Nhỏ cùng anh vui
Ngày không em
Ngày ngậm ngùi
Thoảng hương trong gió đâu mùi tóc mây?

Giao mùa xơ xác ngàn cây
Giao ngày sáng-tối vơi đầy hoàng hôn
Tím mây lây tím ngát hồn
Chiều đem bóng tối vùi chôn mặt trời
Về thôi, lá rụng tơi bời
Về ôm nỗi nhớ xa vời Dấu Yêu

Chiều đi ngang biển vắng nhiều
Dấu chân xưa dưới thủy triều còn không?
Chiều đi ngang biển mênh mông
Bao nhiêu muối đủ mặn nồng chưa em?
Cúi hôn bọt sóng ướt mèm
Cay xè đôi mắt vẫn thèm dấu xưa

Biển ngàn năm vẫn đong đưa
Nói sao em hiểu để vừa lòng Cưng?
Cánh Hải Âu chợt ngập ngừng
Muốn ôm lấy biển bỗng dừng lửng lơ
Nhỏ ơi dù lắm nghi ngờ
Đã thương xin chớ hững hờ đau nhau!

Biển Lập Đông
Lạnh sóng trào
Hoàng hôn thứ Bảy nơi nào Dấu Yêu?
Nhớ nhau quay quắt đã nhiều
Xa nhau buồn hóa thủy triều Nhỏ ơi!
Cho dù biển rộng ngàn khơi
Xin làm sóng biển ngàn đời ru em

Chiều Thứ Sáu Lập Đông

Buổi chiều thứ Sáu Lập Đông
Đi đâu hối hả chen giòng xe qua
Đường về bên đó có xa
Đêm buông, phố vắng, lối nhà lạnh không?

Bên này sa mạc mênh mông
Hoa vàng thấp thoáng, bụi hồng chân mây
Xuống đèo èo uột bóng cây
Mặt trời khuất núi giăng đầy hoàng hôn

Nhành xao xác, gió bồn chồn
Cánh chim vội vã gọi hồn tà dương
Lá vàng thêm ánh đèn đường
Cúc vàng lóng lánh ngỡ dường nắng vương

Chiều Lập Đông lắm mù sương
Nhòa phai bóng núi, đêm dường rất khuya
Cuốn theo xe chiếc lá kìa
Cuốn theo niềm nhớ còn chia cách người

Chạm vai chiếc lá còn tươi
Ửng hồng màu lá-nụ cười Dấu Yêu
Nhỏ ơi thứ Sáu trời chiều
Ngập trong niềm nhớ thật nhiều Nhỏ ơi!

Bướm Phượng

Lại người quen nữa theo chồng
Sao em không gửi thiệp hồng mời anh?
Hèn chi, nắng cứ mong manh
Hèn chi mưa bụi đồng hành Lập Đông

Rước dâu về phải sang sông
Lục Bình trôi tím cả giòng Tiền Giang
Hoa Bằng Lăng nở hai hàng
Bờ đê cũng tím bạt ngàn bông Mua
Bìm Bìm tím giậu gió lùa
Dưới kinh Súng tím được mùa bội thu
Bến sông rụng trắng Mù U
Bướm vàng chấp chới khói mù pháo reo...

Em qua cầu nhớ cầm theo
Thả con bướm Phượng héo queo thuở nào
Biết đâu sóng nước dạt dào
Trôi qua biển rộng tìm vào bờ anh

Bên quê cây lá ngời xanh
Bên này rừng trụi trơ cành hắt hiu
Buồn lang thang ra biển chiều
Tìm con bướm Phượng đượm nhiều hoài mong

Ừ thôi, người sẽ theo chồng
Ngàn năm cánh Phượng vẫn hồng sắc hoa

Có Người Làm Mẹ

Có người làm mẹ hôm nay
Sáng âm u quá, bên ngoài trời mưa
Hai hàng cây lá rụng thưa
Gió hiu hắt lạnh cho vừa niềm riêng

Đời vô tình
Mình vô duyên
Chưa quen người đã xuống thuyền sang sông
Bây giờ trời đã Lập Đông
Bây giờ người đã lấy chồng sinh con
Ừ thôi, má thắm môi son
Giử trong tâm tưởng để còn nhớ nhau
Mai này nếu có kiếp sau
Xin đừng mơ nữa, niềm đau vẫn còn!

Người ta đưa võng ru con
Câu ca vời vợi bướm vàng, mù u(*)
Mưa phùn bay, trời âm u
Lập Đông rồi đó, mùa Thu đã tàn
Trước nhà thôi nở Hồng vàng
Lẻ loi bên lối đôi Hoàng Cúc thôi

Thôi
Người ta thành mẹ rồi
Thơ văn gác lại, Nhỏ ngồi ru con


(*) "Bướm vàng đậu đọt mù u
Lấy chồng càng sớm, lời ru càng buồn"
Ca Dao

Cây Lá

Ừ em như lá
Anh làm cây
Lá bỏ đi chơi, đợi nhánh gầy
Lá xanh, vàng, đỏ... chao, điệu vậy
Lại còn theo gió bay theo mây

Lá rụng đầy sân, cây hanh hao
Cuốn theo chiều gió, lá xạc xào
Lá đến nơi nào, cây vẫn đợi
Về cội lá ơi, để gần nhau

Chào đón mặt trời, cây nâng lá
Lá vươn đón nắng tận trời xa
Mỗi chiều nắng tắt em buồn bã
Cành khẽ đu đưa giấc hiền hòa

Là lá nên em hay hờn dỗi
Ngày mưa giọt lá rơi không thôi
Tóc em xanh mướt, anh cằn cỗi
Chim về kể chuyện chốn xa xôi

Rồi lá rời cây, cây ốm xương
Thiếu cành, lá úa rơi muôn phương
Em ơi, ta đợi mùa Xuân lại
Hạnh phúc ngời xanh trời yêu thương

Mùa Yêu

Trăm bài thơ
Ngàn bài thơ
Có giúp tình ta thỏa ước mơ?
Ừ, Duyên sao lại đi liền Nợ
Vay mượn thuở nào, nhện giăng tơ

Nhỏ gỡ giùm anh sợi tơ hồng
Vườn hồn cây cỏ lại đơm bông
Ngoài kia lá rụng thêm mong nhớ
Thương Nhỏ Thu tàn lạnh lắm không?

Sương mỏng bâng khuâng vướng mặt trời
Tàn cây chấp chới cánh vàng rơi
Nhỏ ơi xa cách làm sao vợi
Hoàng Cúc còn rưng nắng rạng ngời

Anh đợi mùa Đông ghé thăm nhau
Để ấm nhiều hơn nụ ngọt ngào
Để lạnh đôi mình thêm gần gủi
Đêm của mùa Đông sáng thêm sao

Anh tạo vườn thơ cho tình ta
Dùng vạn ngôn từ thay cỏ hoa
Tạo hóa làm Thu mùa tàn tạ
Mình có mùa Yêu thương thiết tha

Bốn Bề Quạnh Hiu

Nắng vàng hơn nắng hôm qua
Hương chanh nở trắng sau nhà thơm hơn
Trời xanh cao nhẹ gió vờn
Cớ gì chiếc lá giận hờn bỏ cây?
Mai mùa Đông trơ nhánh gầy
Buồn vui rồi cũng rụng đầy dưới chân

Nắng trưa qua phố tần ngần
Tím màu hoa Cúc bâng khuâng trước thềm
Lá rơi hay dấu chân mềm
Hồn ta hóa cỏ êm đềm đón nhau

Cuối mùa Thu ngày qua mau
Bước chân em?
Lá xôn xao gió về
Vàng ươm thảm lá đôi lề
Sao em không đến
Bốn bề quạnh hiu

Chiều Ngang Sa Mạc

Nghe chiều thứ Sáu thênh thang
Thả cương sa mạc gió tràn núi non
Hoa vàng dạo đó vẫn còn
Tơ hồng dạo đó héo hon bao giờ

Triền đồi cỏ úa phất phơ
Con đường uốn lượn đôi bờ đá khô
Biển ngàn xưa vết sóng xô
In lưng chừng núi tựa hồ hôm qua

Nhỏ ơi dấu tích chưa nhòa
Trái hoàng hôn rụng vỡ òa tím mây
Đường xưa, cảnh cũ còn đây
Nhỏ đâu biền biệt vơi đầy buồn vui

Bùi ngùi bụi
Nhòa mắt cay
Biển xưa dù cạn còn hoài sóng xưa
Khát lòng sa mạc mong mưa
Bao giờ anh lại đón đưa Nhỏ về?

Chiều ơi, thứ Sáu đam mê
Hoàng hôn sa mạc tóc thề thoáng bay
Hoa vàng còn đó chờ ai
Tơ hồng khô héo đợi ngày hồi sinh?

Chiều trên sa mạc một mình
Lơi vòng tay lái rung rinh chân trời
Triệu ngàn hạt cát mù khơi
Đâu hạt hạnh phúc riêng dành đời nhau?

Cúc Tím

Chiều ơi Cúc tím rưng rưng
Nhỏ xa vời vợi bảo đừng gọi nhau
Ngày phai nhanh
Cúc thẫm màu
Còn đâu điện thoại ngọt ngào tiếng em
Hiu hiu gió
Mượt cỏ mềm
Công viên vắng ngắt êm đềm lá rơi

Hoàng hôn rồi Cúc tím ơi
Tím chi vời vợi mây trời tím theo
"Thương nhau mấy núi cũng trèo..."
Sao đành ngơ ngẫn mặc bèo mây trôi

Một mai người có xa xôi
Hoa còn tím nữa hay thôi vậy mình?

Tùy Bút Halloween

Bé giả thiên thần đi xin kẹo
Nhỏ khéo giả khờ chiếm tim anh
Từ đó theo hoài nhau lẻo đẻo
Nhỏ lắc đầu cười, trái còn xanh

Anh không làm hoàng tử
Anh không làm siêu nhân
Chỉ là tên cù lần mơ mộng
Tim gởi Nhỏ giờ hồn anh trống rỗng
Anh mong chờ Nhỏ mãi Nhỏ biết không?

Những chiếc đèn lồng bí đỏ
Những bóng mờ đung đưa trong gió
Bên đó bây giờ Nhỏ có vui?
Bên này hiu quạnh ngậm ngùi
Hoa chanh rụng trắng ngỡ mùi tóc ai

Đêm hóa trang
Đêm thật dài
Ước gì Nhỏ đến bên ngoài phòng anh!

Thu Hoài Niệm

Cảm tạ mùa Thu cho lá rơi
Cho chim di trú vội ngang trời
Cho tà áo lụa ngời hoa Cúc
Chút lạnh hoàng hôn buồn chơi vơi

Vợi lá rừng chưa bên xứ xa
Giáo đường đầu dốc chuông ngân nga
Hòa sương cành trụi nghìn tay vẫy
Ai thấy giùm nhau chút lệ nhòa

Những con đường nhỏ đầy lá đỏ
Có sóc nâu đi giấu quả sồi
Nhỏ giấu tình ta rồi, đâu đó
Anh lọ mọ tìm mãi không thôi

Rồi mai mốt tuyết rơi ngập lối
Ai ấp ủ giùm tay em tôi?
Mùa Đông bên ấy ngày mau tối
Trên tuyết có còn dấu song đôi?

Thôi kể làm chi câu chuyện cũ
Mùa Thu sầu úa cảnh thêm buồn
Cảm tạ mùa Thu, say giấc ngủ
Trơ cành, rụng cả Diêu Bông luôn

Bình Thường Chiều Thu

Nghe hiu hiu gió gọi chiều
Trời rưng rưng nắng nhẹ hều lá bay
Bàn tay lạnh nhớ bàn tay
Nắng vàng nhuộm lá cuối ngày vàng cây

Thu rụng lá phơi nhánh gầy
Nhỏ xa xôi để nơi nầy nhớ nhung
Nghe Thông reo gợi ngàn trùng
Nhìn mây tim tím hình dung áo nàng

Chiều rạng rỡ hoa Cúc vàng
Chiều bâng khuâng rụng hai hàng lá Phong
Chiều xưa hoa tím bên sông
Chiều nay mây phủ ngập lòng Bằng Lăng
Sợi buồn trước gió nhện giăng
Còn đan suối tóc ngón măng tơ gầy?

Chiều phai bóng ngã hàng cây
Chiều lao xao lá rụng đầy lối đi
Hoàng hôn phố thị nhu mì
Công viên vắng lặng thầm thì gió ru

Ngủ ngoan nha Nhỏ xa mù
Ngủ yên, tự nhủ, mùa Thu tâm hồn
Cuối chân trời dấu môi hôn
Bên kia biển rộn sóng cồn: Quê hương

Ừ, chiều Thu rất bình thường
Bỗng dưng hiu hắt tha phương ngập lòng
Bây giờ Nhỏ nhớ anh không?

Cảm Ơn Nhỏ

Cảm ơn Nhỏ hiểu giùm anh
Trái tim lãng mạn đã thành tự nhiên
Chút sương mù, lá rơi nghiêng...
Một tà áo lụa, vành khuyên hót dồn...
Có gì đâu ngẫn ngơ hồn
Có gì đâu chợt bồn chồn tâm can

Cảm ơn Nhỏ đã dịu dàng
Tâm hồn phiêu lãng quy hàng tình em