Trống rỗng căn phòng, trống trếnh tôi
Mông mênh bóng tối phủ chỗ ngồi
Ngoài kia trăng sáng không đủ xóa
Cây lá chập chờn trăng lẽ loi
Rồi mai mốt nữa, trăng dần khuyết
Biết lấy gì soi cánh hoa đêm
Hương nhài mùa Hạ còn luyến tiếc
Loáng thoáng thơm càng khơi nhớ thêm
Ai đếm cùng tôi muôn ánh sao
Xa khuất trời quê tuổi thơ nào
Ngày xưa ao ước Trung Thu đến
Trăng của bây giờ dửng dưng cao
Tôi dạo trong vườn lốm đốm trăng
Đâu mất Cuội mơ bóng chị Hằng
Cây đa thơ ấu cành trơ trụi
Trăng bụi thời gian đông giá băng
Yên lặng vườn nghe tiếng bước chân
Đạp lá khô rang, mùi cúc tần
Tần ngần cúi nhặt cành cỏ úa
Phai mất rồi đâu tím bâng khuâng?
Tôi ngẫng đầu lên, trăng vẫn soi
Nhìn mãi nào đâu bóng Cuội ngồi
Tôi bước vào phòng, tôi thấy Cuội
Nhìn tôi lạ lẫm trong gương thôi!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment