Sunday, June 28, 2015

Vẹn Màu Hồn Nhiên

Ngày xưa ơi
Ngày xưa ơi
Đi đâu mất Nhỏ của thời hồn nhiên
Đổi kiêu sa lấy ngoan hiền
Bây giờ đài các muộn phiền lắm không?

Dáng ngày nào bên bến sông
Bóng in xuống nước theo giòng trôi đâu?
Một mai Nhỏ có qua cầu
Lục Bình quê vẫn tím màu thủy chung

Biển nơi người sóng nghìn trùng
Nhánh rong phiêu bạt chập chùng đại dương
Nhỏ mãi hoài má môi hường
Nhiều năm nối tiếp vẫn dường không phai

Tự khi nào hóa liêu trai
Hoa học trò hóa hồng gai đa tình
Dù hoàng hôn hay bình minh
Hướng Dương vẫn đứng đợi nhìn thái dương

Nắng lên tan lóng lánh sương
Trưởng thành có bớt dễ thương chút nào?
Muốn dang tay chắn trời cao
Dừng chân nghỉ một chút nào thời gian!

Ừ thôi rồi rụng lá vàng
Ừ thôi mai mốt dịu dàng nhớ nhau?
Như ngày xưa
Như ngàn sau
Chỉ xin áo trắng vẹn màu hồn nhiên

Viết Tiếp Tình Buồn

Đường đi mãi chạy hoài xa tít tắp
Còn bạt ngàn ruộng bắp mới đơm bông?
Chừng mới đó, mấy năm rồi chưa gặp
Biết có còn rung động chút nào không?

Từng hy vọng và cũng từng vô vọng
Đành như sông vì đời cũng như sông
Trôi trôi mãi rồi cũng về biển rộng
Nguồn ngọn đâu hay con nước lớn, ròng

Bàn phím màn hình thay trang giấy mỏng
Không mực ngày xưa sao Điệp tím màu
Tập tiếng người ta vẫn hoài nói ngọng
Ở quê nhà khác quá, trách gì nhau?

Chiều nhuốm máu mặt trời chơi trốn chạy
Mây giang tay nào níu kéo được gì?
Có phải kiếp Lục Bình nên trôi mãi
Hoa tím ngày xưa ai thèm nhớ nở chi?

Lạ nhỉ, hoa Hồng nơi này cũng tím
Chim bồ câu tha thẩn nhặt Bìm Bìm
Trưa nắng cháy gió tìm hàng tím Điệp
Anh lấy màu hoa viết tiếp chuyện tình buồn

Bức Hình

Gia đình ai thiệt vui không
Cưới hồi nào vậy, cao nhồng đứa con?
Anh chồng... già vẫn còn ngon
Bên cô vợ trẻ cười giòn chung vui

Chiều Dã Quỳ

Dã Quỳ bên đó có vàng
Hai bên đường rực ánh hoàng hôn hoa
Cớ gì đâu mà thiết tha
Hoa-mặt trời biết mấy xa ngàn trùng

Hai bên đường chiều mông lung
Dáng hoa in giữa không trung nhạt nhòa
Ôm màu nắng
Ôi chan hòa
Dã Quỳ ơi
Dã Quỳ hoa đồng hành

Đường thiên lý một mình anh
Có hoa dẫn lối cũng thành tri âm
Ngày dần tan trong âm thầm
Dã Quỳ có biết nằm đâu mặt trời?

Nửa trái tim của ta ơi
Như Dã Quỳ nhé, đừng rời thái dương
Nếu mình đã thiệt tình thương
Xin trong niềm nhớ cữu trường về nhau

Hoa Dã Quỳ nắng tươi màu
Cảm ơn hoa thức đón chào bình minh
Chiều mênh mang ta một mình
Tạ ơn hoa đẫm chân tình đợi nhau

Sen Hồng Tay Ai

Tay mỹ nhân nâng Sen hồng
Còn không Sen trắng cha trồng dưới ao?

Khoác lụa là
Hài gót cao
Nhớ hồn nhiên tắm mưa rào chân son?
Còn mượt mà lá chuối non
Còn thơm Bồ Kết
Bưởi còn đơm hoa?

Quê mùa có lẽ lùi xa
Rộn ràng phố xá người ta mời chào
Ai bây giờ ngại mưa rào
Sợ trôi son phấn phai màu thời trang

Có người ngồi trách thời gian
Cuốn đi đâu mất dịu dàng ngày xưa
Mơ hương Cau, nhớ bóng Dừa
Nhịp đời hối hả ai thừa rỗi hơi?

Cỏ cây quê thuở thiếu thời
Bây giờ khuất lấp dưới trời phồn hoa
Thương Sen hồng lìa đồng xa
Trao tay người đẹp nuột nà bao lâu?

Sang Trang Lưu Bút

Nhỏ còn nơi đó hồn nhiên
Thướt tha áo trắng chiều nghiêng nắng vàng
Nhỏ còn nơi ấy dịu dàng
Sân trường hiu gió khẽ khàng Phượng bay
Lưu Bút xưa còn chuyền tay
Màu mực còn tím tháng ngày mộng mơ?

Ở nơi này
Anh bây giờ...
Chói chang sa mạc cát mờ gió nung
Ở nơi này
Xa ngàn trùng...
Điệp vàng đã tím nhớ nhung đượm màu
Ở nơi này
Không mưa rào
Không đỏ Phượng Vỹ
Không dào dạt sông

Chỉ hoa Hồng, nhiều hoa Hồng
Như bông Dâm Bụt Ngoại trồng miệt quê
Mùa Hạ gió nóng thổi về
Mùa Đông băng đọng bên lề đôi khi
Mưa mùa Xuân đủ ướt mi
Lá Thu rụng đỏ lối đi vắng người

Nhiều tuổi thêm
Bớt nụ cười
Ngõ xưa còn có hoa Mười Giờ không?

Sáng đi làm hôn hoa Hồng
Tối về nhìn lại cánh nồng khô rang!
Đồi núi quanh cỏ úa vàng
Cỏ Phiêu Bồng chạy từng đàn theo xe
Ngắn mùa Xuân
Dài mùa Hè
Ở đây đá cát bụi nhòe không gian...

Đâu vòm me mượt hai hàng
Đâu hương Lan Ngọc sẽ sàng hoàng hôn
Nghe Thông reo chợt bồn chồn
Biển quê xa lắm, thả hồn hoài mong

Hồn nhiên nơi ấy còn không
Lục Bình đã chết trên giòng sông xưa
Còn đâu phố vắng gió đưa
Nghe đâu áo trắng cũng vừa sang ngang
Lưu Bút hồng đã sang trang

Trăn Trỡ

Nửa đêm chim hót ngoài thềm
Lụa trăng loang loáng trãi mềm cỏ cây
Hoa Hồng thoang thoảng hương bay
Gió phe phẩy dịu một ngày nắng oi

Nửa nơi đây, nửa đâu rồi
Thương người xa thức bồi hồi nhớ nhau
Sau rèm loáng thoáng vì sao
Lung linh không biết đôi nào mắt ai?

Tiếng Họa Mi lảnh lót hoài
Bỗng dưng thương phận lạc loài xứ xa
Nơi này đất nước người ta
Dẫu gì đi nữa cũng là ly hương

Chìm trong đêm mút xa đường
Tiếng thông reo ngỡ đại dương vỗ bờ
Bỗng dưng buồn đến thẫn thờ
Quê hương trăn trỡ bao giờ nguôi ngoai?

Có Người Tương Tư

Vì sao tim máu chia đôi
Nửa đen, nửa đỏ luân hồi đổi thay
Vì sao đêm nối tiếp ngày
Vì sao thương-ghét mãi hoài vẫn... yêu!

Có bình minh: Có ban chiều
Có nhung nhớ: Có lắm điều khả nghi
Có hội ngộ: Có phân ly
Có duyên, biết có nợ gì nhau không?

Quen mùa Thu
Mến mùa Đông
Thương mùa Xuân
Đến Hạ nồng nàn chưa?
Bên trời bất chợt nắng mưa
Bên này sa mạc gió trưa bụi mờ

Có tin vào chuyện tình cờ
Có không em những bất ngờ ngẫu nhiên?
Hỏi gổ đá biết ưu phiền
Hỏi ai có biết duyên tiền định chăng?

Vắng mặt trời mới thấy trăng
Xa nhau hồn biết trỡ trăn vì người
Áp điện thoại nghe tiếng cười
Ghé môi hôn gió
Có người tương tư!

Chiều Điệp Tím

Hoàng hôn Điệp rụng tím chiều
Nhuộm thêm chiều tím để nhiều hoài mong
Nắng phai nhòa giữa từng không
Ngày dần nhạt giữa mênh mông bóng mờ
Hoa Dã Quỳ đứng chơ vơ
Đong đưa hàng Cọ vật vờ gió đưa

Thời gian
Thoắt sáng
Thoắt trưa
Thoắt chiều
Thoắt tối
Tình chưa trĩu cành

Cỏ triền non đã thôi xanh
Thảo nguyên giờ đã hao hanh hết mùa
Chiều sa mạc lộng gió lùa
Sỏi đá lăn ngỡ guốc khua sân trường

Nhớ màu Phượng bay rợp đường
Áo như chim trắng phố phường trường tan
Me còn xanh rợp hai hàng?
Tóc mây ngày đó dịu dàng giờ đâu?
Còn lanh lảnh tiếng ve sầu?
Còn hương Lan Ngọc dãy lầu cuối sân?

Chiều Điệp tím
Chiều bâng khuâng
Mây hay hoa Điệp tím chân lữ hành?
Chiều tha phương một mình anh
Đi trong Điệp tím lìa nhành như mưa

Nôn Nóng

Không mây thăm thẳm trời xanh
Nhỏ xa âm ắp lòng anh nhớ đầy
Nắng chói chang trên ngàn cây
Xốn xang Nhỏ biết nơi này quạnh hiu?

Chim ríu rít gọi chi nhiều
Phải chi chim Khách báo điều Nhỏ sang
Có Điệp tím nở hai hàng
Trãi lối đi tím muôn ngàn cánh êm
Bồ Công Anh đợi vàng thềm
Dã Quỳ đứng ngóng vàng thêm nắng Hè
Hoa Hồng hé nụ ra khoe
Nghe môi Nhỏ thắm Hồng e ấp rồi

Cỏ Xuân giờ vàng lưng đồi
Hoa Xuân kết trái chín rồi, Nhỏ đâu?
Dây Tơ Hồng óng ả màu
Mận, Đào căng mọng ngọt ngào chờ răng
Vắng mông mênh nắng trỡ trăn
Tương tư lúc lỉu nặng oằn giàn nho
Đâu có sông mà trễ đò
Biết nhau lâu lắm thăm dò nữa chi?
Đâu còn xưa giả nhu mì
Nghiêng vành nón lá làm gì thời nay

Có thương cho mượn bàn tay
Mượn ngón áp út đeo ngay nhẫn vào!

Đụng Chạm

Gió đụng cành
Rụng cánh hoa
Mặt trời chạm núi hóa ra buổi chiều
Biển tìm đất dâng thủy triều
Tìm trong hoài niệm thật nhiều nhớ nhau

Hoa Hồng ơi sao thắm màu
Nép nhành gai ngỡ máu đào nhuốm tim
Tím hoàng hôn
Chiu chít chim
Lắng tai nghe cố truy tìm tiếng quen

Ngày nhạt nhòa
Phố lên đèn
Thở than chi hở dế mèn thâu đêm?
Mây chạm đất
Ướt cỏ mềm
Chạm vào tiềm thức êm đềm cùng ai

Đi loanh quanh lạnh chạm vai
Đuổi theo bóng chiếc
Đi hoài vẫn theo
Đọng đuôi lá sương trong veo
Rụng thấm qua áo
Buồn gieo vào hồn

Hôn trời khuya
Hôn ngàn sao
Hôn làn không khí thuở nào hương quen
Biết yêu là biết hờn ghen
Biết xa sẽ nhớ
Để rồi sẽ quên?

Xin Mơ Làm Quang Trung

Xin em ươm mơ làm Quang Trung
Cờ đào, áo vải hóa anh hùng
Giành non sông đuổi quân xâm lược
Giặc Tàu về nước vẫn còn run

Em hãy cùng mơ về Đông Quang
Giặc Tàu lớp lớp xin đầu hàng
Lê Lợi gươm thiêng cầm chỉ mặt
Bắt bọn quân Tàu trả giang san

Em hãy cùng tôi về Chi Lăng
Quân Tàu khiếp gọi Quỉ Môn Quan
Liễu Thăng đầu rụng lăn lông lốc
Quân Tàu vỡ mật chết ngổn ngang

Em hãy hình dung Bạch Đằng giang
Thuyền Nguyên-Mông thủng, cháy hàng ngàn
Tráng sĩ Việt theo Trần Hưng Đạo
Giết giặc sông dài máu đỏ loang

Như Nguyệt ta dàn ra bến sông
Để nghe Lý Thường Kiệt bên giòng
"Sông núi nước Nam vua Nam ở..."
Giặc Bắc lui về em nhớ không?

Em mộng trỡ thành như vua Đinh
Cờ lau tập trận dẫn muôn binh
Lưng trâu lẫm liệt giang sơn dựng
Non nước gấm hoa của dân mình...

Còn nữa em ơi nghìn năm sử
Giặc Bắc bao đời mong chiếm ta
Đất Việt ông bà mình gìn giữ
Hãy đòi cho được lại Trường Sa!

Hoài Niệm Tháng Sáu

Sài Gòn còn nhớ gì không
Sân trường tháng Sáu phượng hồng rưng rưng
Đường phố nay đông quá chừng
Nhỏ đi đâu vội không dừng...
Lạc nhau!

Sài Gòn bất chợt mưa rào
Lối hóa sông xóa thuở nào dấu chân
Mái rêu phong hóa cao tầng
Ngọc Lan thôi ngát...
Tần ngần hương xưa!

Sài Gòn rộn tiếng ve chưa
Lá me còn rợp mát trưa đầu Hè?
Tiếng động cơ, tiếng còi xe
Tội con ve nhỏ ai nghe mà gào!

Sài Gòn cách biệt nghèo giàu
Ai thèm xe đạp
Thôi chào hồn nhiên!
Còn đâu vành nón nghiêng nghiêng
Còn đâu chiều vắng chim chuyền hàng cây

Sài Gòn ơi
Nhớ nhung đầy
Dẫu không còn nữa những ngày mộng mơ
Xe nối xe
Sông lững lờ
Nơi xa lòng vẫn mong chờ ngày xưa

Xưa thật xưa...
Mình đón đưa
Theo nhau khoảng cách đủ vừa nhìn nhau
Thời gian trôi...
Trôi thật mau
Giật mình tháng Sáu vẫn màu Phượng xưa

Biền Biệt Tháng Sáu

Tháng Sáu ai về thăm quê hương
Còn cánh Phượng bay thắm sân trường?
Còn hương Lan Ngọc chiều phảng phất?
Còn vạt áo dài trắng mờ sương?

Tháng Sáu con đường mưa nặng hạt
Xanh ngát trên đầu tán me giăng
Thầm mong xe cộ đừng lấn át
Tiếng ve lanh lảnh có còn chăng?

Dài ngắn tóc ai có còn bay?
Lối xưa đưa đón nhạt dấu giày
Chim sẻ có còn kêu tíu tít
Bên cổng trường xưa ai đợi ai?

Tháng Sáu bây giờ còn dễ thương
Còn Ti-gôn nở hồng trên tường
Còn vàng trước ngỏ bông Lim Sẹt
Còn nét hồn nhiên tim vấn vương?

Tháng Sáu dường như giờ bỗng lạ
Ai về phố cũ nhận không ra
Tháng Sáu ngày xưa biền biệt quá
Tháng Sáu như mình, cũng đi xa

Chuyễn Mùa

Một mai trái đất không còn nắng
Muôn lá có còn sắc xanh không?
Lỡ có một ngày khô biển mặn
Thuyền thỏa lòng chưa--hết bão giông

Bỗng dưng điềm gở vào ý nghĩ
Hạ chớm đầu mùa, Xuân chưa đi
Hoa trái trĩu cành ươm mộng mị
Hạnh phúc chưa tròn đã hoài nghi

Lập dị mà chi cứ yên vui
Cay đắng rồi đây sẽ ngọt bùi
Ngày có nhiêu đâu mà buồn tủi
Hôn bờ bao lượt sóng nào nguôi

Gần gụi rồi xa để nhớ nhau
Thương mến để rồi khoắc khoải đau
Hoài mong hòa lẫn vào trong máu
Càng đập tim càng trăn trỡ mau

Màu nắng, màu hoa hóa màu em
Má hồng, môi thắm khát khao thèm
Hè đem trái chín, bừng hoa Phượng
Nung nấu lòng anh thương nhớ thêm.

Tiếng Đêm

Tiếng Họa Mi hót ngoài thềm
Tiếng con dế gáy cỏ mềm đẫm sương
Tiếng lá khô lăn trên đường
Thật dài tiếng thở dường như của mình?

Khép Cánh Môi Khô

Chiều trong phòng trọ nghe chim hót
Lọt xuống vườn sau chút nắng tàn
Hoàng hôn thứ Bảy chim lảnh lót
Sót lại ngoài sân hoa cải vàng

Tan mất vào đêm màu mây tím
Im ắng phố phường
Im vắng nhau
Đâu mất tiếng cười nghe ngọt lịm
Không lẽ chỉ còn kỷ niệm sao?

Sắc màu nhòa nhạt trong bóng tối
Chim khép mỏ rồi
Khép môi khô
Rồi đây lặng tiếng yêu thương nói
Trã lại mình thôi với hư vô

Gổ đá rồi mai thành cát bụi
Âm ỉ mặt trời cháy không nguôi
Sông nước vẫn ngàn đời theo đuổi
Biển có thế nào, vẫn trôi xuôi

Cuối cùng đêm cũng toàn ngự trị
Chim ngủ rồi
Thôi, mình ngủ đi
Buồn đem một chút vào mộng mị
Thương mến đâu đành trách nhau chi

Vuột Mất Mùa Xuân

Mùa Xuân đã hết rồi Nhỏ ạ
Anh Đào dọc phố rụng hết hoa
Sa mạc trở về màu cát đá
Cỏ cháy xạc xào nhớ mưa sa

Nghiệt ngã mịt trời giăng bão cát
Ngọn gió bắt đầu nóng rát da
Hoa tàn ong bướm bay tản mác
Trôi dạt mây chiều cuối trời xa

Đêm lá khô giòn khua gió cuốn
Điên cuồng thổi lộng hú trên non
Còn đâu hoa cỏ đồng bất tận
Địa đàng thoáng chốc đã héo hon

Mùa Xuân còn lại vùi trong đất
Rất nhỏ hạt mầm đợi mùa sau
Xương rồng đứng ngóng mùa đã mất
Chưa chạm vào gai đã thấy đau

Sao Nhỏ không sang?
Mùa Xuân hết
Chết trọn cả rồi hoa thảo nguyên
Níu kéo mùa Xuân anh thấm mệt
Đành vuột tay rồi
Lại truân chuyên!

Hoàng Hôn Chúa Nhật

Nắng chiều nhòa nhạt trên vai áo
Xào xạc hàng thông phấn vàng bay
Ngửa tay đón gió cùng đi dạo
Ngày hờn đi mất cũng không hay

Quỳ dại nở đầy như níu nắng
Tơ hồng quấn quít nhánh cây giăng
Bươm bướm ngủ rồi đôi cánh lặng
Lấp ló lưng đồi nửa vầng trăng

Đồng vắng mùa Xuân vẫn vấn vương
Mặt hồ thanh thản bóng như gương
Con đường loáng thoáng xe uốn lượn
Thoáng chốc lưng đèo mờ trong sương

Vướng lại triền non mây tím thêm
Trời đất giao hòa ngày giao đêm
Chúa Nhật hoàng hôn chuông vang đếm
Gió lạnh rồi đâu ấm tay mềm?

Ngập Cánh Hoa Vàng

Mùa Xuân chín nẫu trên đồng
Triệu cánh Anh Túc gió lồng lộng bay
Mùa Xuân chín rụng không hay
Anh Đào lả tả hồng hai bên lề

Mùa Xuân chín
Mùa Hạ về
Hoa phai trái kết trĩu thề uyên ương?
Chín rục rồi mùa yêu thương
Cỏ hoa vàng rực bên đường thẳm xa

Chín muồi niềm nhớ tình ta
Chín mọng môi Nhỏ...
Tỉnh ra mơ tàn!
Cả thảo nguyên ngập hoa vàng
Làm sao tìm cánh bướm vàng--áo em?

Nắng Vàng Ơi

Nắng vàng chi quá nắng ơi
Nhuộm nhành hoa cải
Sáng ngời hướng dương

Nắng vàng ơi
Nắng ướp hương
Hoa cam hoa bưởi ngoài vườn--tóc thơm?

Nắng vàng có giữ mùi rơm
Đâu giàn thiên lý
Đâu cơm cháy giòn?

Nắng vàng ơi biết có còn
Sưởi lòng ấm lại vẹn toàn duyên nhau?

Long Rong

Cuối tuần một chút thông dong
Long rong con gió
Đong đưa hoa vàng
Cây xanh mướt diện hai hàng
Hoa bay trắng xóa rụng tràn lối đi

Chim chí choét cãi điều chi
Chụm đầu tình tứ thầm thì cội thông
Phố lạ lùng, cứ ngỡ đông
Mình ta dạo phố đỡ trông tránh người

Hạ kính xe
Gió reo cười
Tóc tai rối rắm như lười chỉnh chu
Trời xanh thắm cao tít mù
Hải Âu phi xứ viễn du có về?

Ra đến biển, tấp vào lề
Sóng còn lạnh buốt, chưa hề Xuân sang?
Hốt cánh hoa tung sóng tràn
Để biển ấm lại; dịu dàng biển ơi!

Kìa kìa xa thẫm ngoài khơi
Cánh chim thấp thoáng phương trời quê hương
Xuân đôi bờ Thái Bình Dương
Bên này bên đó chung đường tương lai?

Thứ Bảy Trong Vườn

Tháng Tư rồi Nhỏ, trời thôi lạnh
Cây hết trơ cành, rợp lá xanh
Nắng phấn Thông vàng bay óng ánh
Hiên nhà hương ngát trắng hoa Chanh

Mỏng mảnh hoa Bìm leo tím giậu
Đậu cánh bướm vàng thoắt vụt bay
Thứ Bảy ngồi mơ người yêu dấu
Chổ ngồi hoa rụng phủ đôi vai

Hái chút nắng trời trên hoa Cải
Giật mình ong mật đụng hoa Cam
Hương của ngày xưa còn thơm mãi
Mái lá có còn lan khói lam?

Ám ảnh ngày xưa của ngày xưa
Không biết bây giờ Nhỏ quên chưa
Tháng Tư vừa đến đầy mới-cũ
Nhỏ cứ hồn nhiên ngủ say sưa

Trưa tháng Tư này trời nắng dịu
Cây lá thầm thì gió hiu hiu
Nghe lời chim hót anh cố hiểu
Đau đáu tình xa nhớ người yêu

Hồng yểu điệu lừng hương đài các
Bay lạc đường không những bướm ong?
Buổi trưa thứ Bảy ngồi nghe nhạc
Hoa lá tưng bừng vẫn nhớ mong

Chiều Đợi Chờ

Nắng phai trên biển hoa vàng
Nắng sao đượm vậy, rỏ ràng nắng phai
Hoa thêu sườn núi trãi dài
Tuyết còn trên đỉnh lạc loài chút Đông
Thôi lang thang cỏ Phiêu Bồng
Có bao cánh bướm lạc đồng Xuân xanh?

Cũng lối quen
Cũng độc hành
Chiều không hiu quạnh, chiều dành mộng mơ
Mây xa xa phủ non mờ
Hoa hay mây tím nằm chờ môi trăng?
Đâu rồi sa mạc khô cằn
Cỏ hoa khuất lấp dấu hằn thời gian

Xe đi giữa biển hoa vàng
Đi trong chiều tím dịu dàng hòa đêm
Gió thảo nguyên rối cỏ mềm
Hoa vàng chấp chới êm đềm cuốn theo
Cuối trời bàng bạc trăng treo
Hoa bay thấp thoáng như gieo nắng chiều

Đến như sa mạc hoang liêu
Cũng trãi hoa đón mùa yêu đương về
Yêu tình xa cũng không hề
Xin dâng trọn kiếp, hẹn thề mà chi

Ngày ngủ rồi, nắng khép mi
Hôn lên ngực núi trăng thầm thì đêm
Xe bâng khuâng dừng trước thềm
Hoa vàng vương vấn rụng êm sân nhà

Đêm sa mạc gió chan hòa
Sỏi đá giờ biết nở hoa đón tình
Nhỏ đâu rồi?
Sao lung linh
Lặng thinh nghe gió một mình đêm nay

Vườn Sau

Rau má xanh, bông cải vàng
Nỏn nà đọt chuối, mượt giàn mồng tơi
Cam, chanh nở trắng hương mời
Bướm vàng, bướm trắng lả lơi bên nhành...

Vườn nhà quê giữa thị thành
Góc trời viễn xứ để dành quê hương

"Biển Nhớ"

Người về biển nhớ cũng vơi
Người đi lồng lộng trùng khơi biển trào

Biết mến thương-biết đớn đau
Biết ghen
Biết nhớ
Thế nào là yêu!

Biển tình rộng biết bao nhiêu
Làm sao nói hết bao điều hoài mong
Anh dông dài tựa giòng sông
Tìm em-biển mặn hòa lòng nông sâu

Khi chưa yêu có gì đâu
Yêu chưa
Đâu có
Tím màu thời gian

Thôi,
Bây giờ hết lang thang
Bỗng dưng thơ lại ngập ngừng bên em

Chiều Xuân

Dường như áo tím về ngang ngõ
Bỏ lại hồn mơ thoáng bâng khuâng
Hạc giấy bụi mờ treo phòng trọ
Mai Phục Sinh rồi, có phân vân?

Ngại ngần trỡ lại trang thơ cũ
Ôn lại niềm xưa ngỡ ngủ quên
Xuân chín đượm rồi, hương quyến rũ
Hoa nở vườn sau nắng mông mênh

Ngày đến rồi đi, tình đừng vậy
Xin đến nơi này ở lại đây
Đời dối gian nhiều, cần tin cậy
Xin đừng thoáng gió, nhẹ bóng mây

Cây lá mùa Xuân non mướt quá
Hoa vàng hay nắng tận trời xa
Thôi nhé không còn Đông buốt giá
Chuyện buồn xin gởi lại hôm qua

Bóng ngã êm đềm trên hoa rụng
Hương bưởi, cam lừng hòa không trung
Rung nhánh hoa đào chim én đụng
Cuối trời mây tím trôi ung dung

Rồi cũng về đây hương sắc cũ
Hoàng hôn hoa đậu cỏ êm ru
Mở cửa mời hương vào giấc ngủ
Trăng cũng vừa lên xua âm u

Xuân Sa Mạc

Lòng ta cằn cỗi miền sa mạc
Bát ngát hoa vàng, ngạc nhiên chưa?
Những cơn mưa tuyết mùa Đông trước
Cây cỏ cựa mình rước Xuân xưa

Mở cửa gió rung cành trắng xóa
Chim trọ nhánh Đào gọi líu lo
Sân nhà ai ngập muôn cánh đỏ
Xác pháo ngày xưa lỡ chuyến đò?

Bỏ biển Hải âu về chấp chới
Chim mến Xuân rồi, bỏ trùng khơi?
Tuyết phủ non cao Xuân chưa tới
Sa mạc xanh rồi, tình ta ơi

Ta gởi làn môi ngàn cánh bướm
Hôn triệu cành hoa sắc hương lừng
Kẻo mai mốt cảnh không còn đượm
Đến gió đi ngang chẳng thèm dừng

Mùa Xuân sa mạc bừng ngắn ngủi
Tựa ánh pháo hoa đón giao thừa
Một thoáng địa đàng chưa tàn rụi
Thỏa tháng năm dài ngóng trông mưa

Sa Mạc Buồn

Chợt gió hoàng hôn run sa mạc
Hạt cát nào vương xốn trong mi
Ừ nhỉ, bây giờ chiều bỗng khác
Nhạt nắng mây còn tím mong chi

Chỉ một tuần mưa sa mạc ngập
Lấp lánh nước hồ, có mơ chăng?
Những mầm cỏ mới vươn dưới thấp
Trên núi trinh nguyên tuyết muộn mằn

Chiều băng lối vắng về chốn trọ
Đàn cỏ Phiêu Bồng cuốn theo xe
Khép cửa giử gìn niềm nhớ nhỏ
Đêm mộng xin thầm kể nhau nghe

Hé cửa tràn vào cơn gió lạnh
Ước gì Yêu Dấu ở bên anh
Đan vôi bàn tay hằng ám ảnh
Hai đứa cùng ươm ước nguyện lành

Kìa mảnh trăng rơi trên sa mạc
Vỡ nát thành muôn hạt cát bay
Để một mình anh nghe dế hát
Giấu giữa hoài mong một dấu hài

Chúa Nhật Buồn

Buồn ơi mưa suốt ngày Chúa Nhật
Cất bóng mặt trời giữa ngàn mây
Thức dậy mơ tàn em đi mất
Thương quá ngày Đông nhánh trơ cây

Ngày xóa mộng rồi, mưa giấu nắng
Nhớ dẹp nụ cười, mong đuổi vui
Núi trốn ngủ vùi trong tuyết trắng
Ai biết vì sao mưa không nguôi?

Buồn ơi rong ruỗi hoài thấm mệt
Mây chết tan ngàn giọt long lanh
Anh biết làm gì khi tình hết?
Ước chóng mùa Xuân lá sẽ xanh

Cành khô ai chắc đơm chồi mới?
Tình có hồi sinh không tình ơi?
Mưa trọn cả ngày mây chưa vợi
Mây mù sương khói giăng chơi vơi

Buồn ơi buốt giá ngày Chúa Nhật
Thương rất nhiều nhưng... em có thương?
Tình ơi xin đến bằng chân thật
Đừng đến rồi đi gió thoảng hương

Gắng gượng đèn đường soi đùng đục
Hun hút gió về bóng cây nghiêng
Đâu ấm tay hồng nguồn hạnh phúc
Nhà nhà khép cửa giấu niềm riêng

Buồn ơi tiếng nhạc sao buồn quá
Ngày đã vào đêm không ngớt mưa
Một tuần đã hết xa vắng lạ
Em có bao giờ nhớ anh chưa?

Bao Nhiêu

Bao nhiêu đâu?
Thoáng thời gian
Yêu đi cho dẫu bẽ bàng... ngày sau
Yêu cho hiểu chữ thương-đau
Xin yêu đắm đuối cần nhau trọn đời

Bao nhiêu đâu?
Thời gian ơi
Yêu sao thèm khát làn hơi, giọng cười
Yêu sao hai hóa một người
Xin yêu như thế dù mười, trăm năm

Bao nhiêu đâu?
Đời thăng trầm
Yêu đi cho biết khóc thầm hờn ghen
Kệ người đổi trắng thay đen
Yêu xa lạ hóa thân quen một nhà

Bao nhiêu đâu?
Khoảng cách xa
Yêu nhau đi kẻo chết già cô đơn!
Xin yêu ngày một nhiều hơn
Yêu đi để biết nguồn cơn vui buồn

Bao nhiêu đâu?
Nước ngọn nguồn
Hóa sông, hóa biển cuống cuồng vì nhau
Yêu nhau đi
Yêu dạt dào
Da mồi, tóc có bạc màu vẫn yêu

Nửa




Sống làm sao nửa trái tim?
Nói sao nửa lưỡi?
Nên tìm nửa nhau

Thương rồi xin trọn ngàn sau
Đừng đi nửa đoạn đành đau đớn lìa

Yêu bây giờ
Yêu mai kia
Tình yêu không thể xẻ chia, không hề!

Nửa toan đi
Nửa quay về
Dùng dằng vướng sợi tóc thề trói chân
Nửa mưa, nửa tạnh... bâng khuâng
Nửa xa xôi
Nửa rất gần Dấu Yêu

Nửa mây giăng
Nửa nắng chiều
Hoàng hôn mùa lạnh thêm nhiều hoài mong

Giòng đôi khi nửa đục, trong
Ngày đôi khi nửa phiền lòng, nửa vui
Nửa như hờn, nửa như nguôi
Biết mai mốt nữa ngọt bùi có nhau?

Nén lòng nói thật dẫu đau
Tình yêu một nửa, thà chào biệt ly!