Thursday, June 7, 2007

Nhỏ Bắt Hồn Anh Khóc Ra Thơ

Đông để tang đời bằng tuyết trắng
Nhỏ bắt hồn anh khóc ra thơ
Lá rụng hết rồi rừng trống vắng
Nhỏ bỏ anh rồi thơ hết mơ

Lỡ dở hết rồi bao dự định
Mà thôi, than trách có vơi đâu
Tình em mây gió bay vô định
Còn lại nỗi buồn sâu rất sâu

Dẫu đốt cả rừng không ấm lại
Làm sao tan giá suốt mùa Đông
Em xa có lẽ là mãi mãi
Đông đến ngừng trôi ôi nhánh sông

Bóng lạc mất rồi anh vẫn vậy
Vẫn đứng ngồi đi có sao đâu
Chĩ lúc đêm về thầm kinh hãi
Tình hoá ra ma đã bao lâu!

No comments: