Ai đây mà trách mình nhăng cuội
Phải rồi ai biểu đẫm thơ chi
Lụy tình vương vấn làn hơi cuối
Không hót sao làm kiếp họa mi
Ghen tị?
Oán hờn?
Như gió thoảng
Hương nhài theo gió có đoan trang?
Chỉ riêng mình biết tâm hỗn loạn
Nỗi niềm ai đó lúc sang ngang
Thơ gieo ngàn chữ tình tưởng tượng
Đời nhiều thù hận thiếu yêu thương
Mơ thời áo trắng nhòa bướm Phượng
Cho vợi nhọc nhằn kiếp tha phương
Cuối con đường đã đi mới biết
Thơ viết như là ăn, ngủ thôi
Chỉ có yêu thương là bất diệt
"Đừng" bắt hồn thơ khép kín môi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment