Nhớ nhau xao xác chiều đất lạ
Qua những vườn cam chín rụng vàng
Nơi thừa, nơi thiếu phung phí quá
Đành vậy, điềm nhiên lái xe ngang
Thương hàng cọ đứng phơi nắng lữa
Ngóng đợi mãi hoài, gió về chưa?
Mưa đã quên rồi không về nữa
Khô ngọn cỏ bồng gió đẩy đưa
Chưa từng nung nấu hồn như thế
Tình mình dường cũng héo đam mê
Nắng quá bình minh sương khô lệ
Thưa thớt dã quì đứng ủ ê
Để lại ngày xưa cùng sông hạc
Bát ngát nơi nào xứ thảo nguyên
Anh như giọt nắng chiều lưu lạc
Mất dấu mặt trời, rụng ngoài hiên
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment