Ừ, mưa có lúc rồi ráo tạnh
Thơm ngát vườn sau trắng hoa chanh
Tàn Đông khuya gió rơi rớt lạnh
Trên những cành đào nhú lá xanh
Óng ánh đèn soi giọt sương đêm
Long lanh đọng giữa đọt non mềm
Như triệu vì sao, làm sao đếm
Rụng xuống thềm mong bước quen êm
Nệm cỏ mùa Xuân con dế nhỏ
Bỏ rét sau lưng đón xuân nồng
Hoa trà trong tối mà vẫn đỏ
Còn đó hoa xưa để... nhói lòng
Mộng ước vẫn muôn đời... mộng ước
Như nước bao đời vẫn trôi xuôi
Yêu em muôn thuở nào nguôi được
Cho đến khi nào biết yên vui?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment