Ừ, ai nghịch ngợm buông tiếng "dạ"
Gợi nhớ chi mà đến xót xa
Không lẽ mãi hoài chia đôi ngả
Tình Nhỏ vẫn ngày đêm thiết tha
Nhỏ ạ nắng nung trời sa mạc
Cát bỏng chân người, cát xốn mi
Đêm chỉ mang về hơi hướng mát
Khát cháy vàng hơn đóa dã quì
Âm ỉ chân trời còn đỏ lửa
Bây giờ bên ấy có sa mưa
Nhỏ ạ sau này ra sao nữa
Vẫn luyến lưu hoài chuyện ngày xưa
Mở cửa trời đêm ngàn sao mọc
Cho cả Ngân Hà chảy về đây
Cho mơ ngon giấc quên trằn trọc
Mát rượi hồn anh triệu bóng cây
Vậy đó, vẫn hoài mong tiếng "dạ"
Mưa về sa mạc rạng rỡ hoa
Nắng rạn vỡ dần trăm núi đá
Nhớ hóa xương rồng đỏ thắm hoa
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment