Trăng rất cũ ngủ trên cành thông cổi
Bóng lêu nghêu gió thổi cọ vật vờ
Nhìn xuống chân thương bóng mình quá đỗi
Hình ra sao bóng không bỏ bao giờ
Ta khẽ thở sao lá khua xào xạc
Dường núi xa hốc hác dưới trăng mờ
Vừa bỡ ngỡ vậy mà thay đổi khác
Giữa mênh mông chăm chú ngó sững sờ
Trăng sợ quá nấp lùm cây run rẩy
Kìa lắc lư đầy lông lá vươn tay
Ta cô đơn bắt ta đành chịu vậy
Đâu có người khóc mướn với thương vay
Sấn bước lại ta bật cười ha hả
Cây xương rồng sao giống tựa bóng ma
Ta tự nhủ đời cũng đâu khác lạ
Nhiều lúc nhầm khi chợt thoáng nhìn qua
Cát trắng lóa ngỡ nước đầy sông cạn
Bước trên giòng ta với bóng lang thang
Ta bật hú từng tràng đêm hoang dã
Sa mạc liền nuốt chửng chẳng tiếng vang
Ta như sói lạc đàn miền đất lạ
Đêm trăng đầy máu rần rật tuôn ra
Ta xa biển cố tìm trong sỏi đá
Chiếc vỏ sò hóa thạch thuở nào xa
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment