Lạ, em vi khuẩn bé teo
Khiến anh thểu não như mèo mắc mưa
Một lần đau để cho chừa
Dầm mưa đội nắng sáng trưa, đêm ngày
Ăn không ngon, ủ rũ hoài
Biếng cười, ít nói... nằm dài thở than
Bệnh này trị chẳng dễ dàng
Lỡ vương thôi chịu đành mang suốt đời!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment