Wednesday, June 6, 2007

Trương Chi

Ai về Kinh gặp Mỵ Nương
Dâng nàng chén ngọc-tim Trương Chi này
Khối tình dù chết còn đây
Lệ kia sẽ xóa bao ngày tương tư

Sáo véo von còn âm dư?
Ngày xưa mê đắm
Bây chừ... lãng quên?
Sông muôn đời vẫn lênh đênh
Thuyền tình một chiếc bồng bềnh bến đâu?

Này sông dài
Đây biển sâu
Sao đành để mặc ôm sầu Trương Chi
Sáo đâu rồi?
Thổi nữa đi
Người nghe quay mặt
Còn gì tình xưa!

Nàng bây giờ người đón đưa
Bỏ con thuyền cũ nắng mưa mặc tình
Từng hoàng hôn
Từng bình minh
Thuyền Trương Chi vẫn đinh ninh đợi nàng
Giữa cung son chốn điện vàng
Nồng nàn duyên mới...
Bẽ bàng tình xưa

Trương Chi ơi
Tỉnh ra chưa?
Sáo còn réo rắt tiễn đưa cuộc tình!
Trên sông vắng
Thuyền một mình
Mỵ Nương khép cửa lầu nhìn nữa chi

Sáo rưng rưng khúc phân ly
Dững dưng nâng chén Mỵ Nương cười thầm
Trên sông gió bấc, mưa dầm
Mưa hay nước mắt ướt đầm Trương Chi!

Sáo đâu rồi?
Thổi nữa đi!
Đứt dây thanh quản
Ướt mi máu trào!
Tình yêu ơi dẫu đớn đau
Vẫn yêu yêu mãi nàng nào thấu chăng?

Đâu ngày xưa
Sáo đêm trăng
Mỵ Nương trằn trọc mong hằng đêm thâu
Tiếng sáo xưa lời nhiệm màu
Khiến nàng công chúa lần đầu biết yêu...

Bây giờ réo rắt bao nhiêu
Cũng không gợi lại bao điều nồng say
Mỵ Nương vứt chén, phủi tay
Tanh tàn chén ngọc gót hài vô tâm!

No comments: