Khi lá rụng gió muôn trùng hối lỗi
Ừ, mà thôi có phải tại gió đâu
Cây có trọn mùa Đông dài sám hối
Ngày mù sương tiếp nối những đêm thâu
Đông cất giấu muôn sắc màu của lá
Chồi mùa Xuân đã đến lúc phôi pha
Mai, trời đất - người thương dường bỗng lạ
Thôi, lá - cành bịn rịn phút chia xa
Trã lại nắng muôn sắc vàng óng ả
Trã lại bình minh màu ánh mặt trời
Trã lại hết ... mùa Thu đi vội vã
Rồi một ngày hoa tuyết phủ muôn nơi
Ơi màu tuyết
Gợi chi màu áo ấy
Thôi hờn chi mộng mị đã tan rồi
Nhỏ đi mất
Đâu được người giận lẫy
Chợt giật mình ...
Hoa tuyết chạm lên môi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment