Ngày tắt nắng lung linh sao hiển hiện
Vắng nhau rồi nỗi nhớ đến tự nhiên
Đừng trách móc vì yêu là tự nguyện
Tình đón trao hạnh phúc lẫn ưu phiền
Nghiêng bóng núi dựa vào mây nhẹ hẫng
Nghiêng hồn nhau nặng trĩu đợi đêm ngày
Nhỏ đâu mất để mình anh lẫn thẫn
Ngắm mù sương hồi tưởng vạt áo dài
Con dế gáy bởi thèm xanh non cỏ
Con ve kêu vì nhớ Phượng môi hồng
Anh làm thơ bởi vì anh... nhớ Nhỏ
Nhỏ vẫn vô tình nên thơ hóa thành sông
Bỗng chợt nhớ dường như ta lỗi hẹn
Hứa quen nhau tự thuở biết ngại ngùng
Không dám nói, mộng ước thầm len lén
Nên vẫn thả thơ theo gió muôn trùng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment