Monday, April 9, 2007

Tự Tình Mùa Đông

Rụng hết nắng đêm dâng đầy hiu quạnh
Trụi lá vàng lạnh nhiều lắm không cây?
Sương vây phủ xóa nhòa ngày góc cạnh
Nhỏ bặt tin rồi anh thương nhớ ai đây?

Gầy xương nhánh treo lung linh giọt đọng
Phố hoa đèn thức suốt ngóng trông nhau
Rộn ràng lễ để lòng đau hoài vọng
Trống vắng mùa vui, đoàn tụ mùa sau?

Mây đan áo choàng vai triền núi trọc
Anh đường về gió thông thốc vào tim
Trong im vắng đêm nằm nghe dế khóc
Trằn trọc lâu rồi thiên di mất cánh chim

Đừng tìm kiếm trăng sao xa vời vợi
Giữa trời toàn khô khốc đá vô tri
Sao người cứ kiên trì hoài công với
Ngọc bao đời lẫn trong đất chân đi

Gió thủ thỉ điều gì sao chực rớt
Hao hớt mùa Đông cả đất trời
Thôi, đợi đến khi nào băng giá bớt
Triệu triệu chồi non xanh mướt rạng ngời

No comments: