Wednesday, April 11, 2007

Bực Mình

Thơ chán quá sao buồn không chết quách
Nằm xuôi tay sạch bách những vui buồn
Cuồng si mấy ai khóc tình chia cách
Thôi trách chi ai, diễn trọn vai tuồng

Chiều mục ruỗng bên nắng trời rã nát
Giun dế như ta chết nhát bóng mờ
Sợ phát khiếp côn trùng gân cổ hát
Ta yêu em dám trực diện bao giờ!

Cứ úp mở ởm ờ thơ ngớ ngẫn
Nên tình yêu vuột mất bao lần
Chưa đánh đã run lo điều thất trận
Giấu mặt vào tay giống Cù Lần

Giận mình quá, ta tức mình la toáng
Thôi không thèm, mặc thiên hạ đa đoan
Ta dại dột vì chối từ thủ đoạn
Chim Sẻ mơ chi ngày hoá Phượng Hoàng

Thôi chuốc oán gây thù thơ chi vậy
Thơ thất tình mình gom góp lại đây
Nhỏ có cần xin tự nhiên đến lấy
Đổi lại giùm một trái Thị chín cây

No comments: