Friday, April 13, 2007

Cô Ơi

Em viết bài thơ kính tặng Cô
Đứa học trò xa quê mười năm lẻ
Đường phố Sài Gòn không còn lặng lẽ
Ngôi trường xưa vẫn nhỏ bé thuở nào
Cho dẫu bây giờ thôi đứng bục giảng cao
Trong tâm tưởng học trò Cô vẫn dạy
Vạt áo thiên thanh những ngày bưng bít ấy
Cô mở ra em thế giới rộng bên ngoài
Những vần thơ ngượng nghịu đầu tay
Cô chỉ vẽ cho em tìm gió lộng
Trong soi mói
Rập rình
Tuyệt vọng...
Tranh bó rau, nước mắm, cân đường...
Đến bây giờ em hiểu sự yêu thương
Trong năm tháng đắc thời bạo lực
Kín đáo cô gieo những mầm nhận thức
Về tự do, nhân ái, công bằng
Trên bục giảng thầy cô lần lượt vắng
Phấn trắng rơi
Rơi trắng nhợt tay gầy
Những đoạn rơm vàng dầy cui trang giấy
Gợi đói thèm cơm ước được bát đầy...
Vì ai
Vì sao
Khốn khó thế này
Em thầm hiểu và không câm lặng
Tuổi thiếu niên tràn đầy hiếu thắng
Cô giấu giùm em những trang viết ngục tù
Cảm ơn cô đã không ru ngủ
Không trao em bánh vẽ thiên đường
Cô dạy tình người, xứ sở quê hương
Đời không phải là đấu tranh giai cấp...
Hôm nay Sài gòn nắng lên tràn ngập
Thực phẩm phủ phê, tấp nập chợ hàng
Bây giờ dường như quyển vở sang trang
Cô lặng lẽ hòa vào đời sống
Cảm ơn cô "người đưa khách qua sông"
Dạy chữ cho em, dạy cả tấm lòng
Đứa học trò xa xứ Cô nhớ không?

No comments: