Chao ơi thơ cạn buồn miên viễn
Tỉnh giấc lạnh đầy nỗi niềm riêng
Mùa Giáng Sinh về tròn ước nguyện?
Nhãn lồng chín nẫu đợi chim Quyên
Chuyện cũ muôn đời bèo tan hợp
Chớp bể mưa nguồn sông cạn mơ
Bao giờ sa mạc cây lá rợp
Phủi lớp thời gian:
Tình nguyên sơ
Lá rụng trỡ về nơi nguồn cội
Tình rụng để lòng anh mồ côi
Ừ thôi
Đừng trách nhau chi
Tội!
Thương quá mùa Đông em lẻ loi
Bối rối lòng anh như sóng biển
Vật vã tìm bờ sóng triền miên
Buồn ơi
Thơ viết thành tự truyện
Lòng vẫn thương hoài mặc truân chuyên
Anh vẫn nguyện cầu mong đoàn tụ
Hoài công?
Dường nắm bắt sương mù
Buồn cũng quen rồi như ăn, ngủ
Lại Giáng Sinh rồi vắng lá Thu
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment