Monday, January 21, 2008

Qua Cầu

Qua cầu lộng gió mùa Đông
Thương em áo mỏng gió lồng tóc bay
Đêm bao giờ
Tối không hay
Đường sâu hun hút một vài vì sao

Xe rì rầm
Gió ào ào
Nhạt nhòa cảnh ngỡ lạc vào hoang vu
Đèn xe chấp chới sương mù
Bóng mờ hư ảo phiêu du lưng đèo

Nhỏ nhớ cầm áo ấm theo
Xa xôi lỡ bệnh hiểm nghèo
Nhỏ ơi
Trời đâu còn lạnh hơi hơi
Lập Đông se sắt tuyết rơi đỉnh rừng
Nghe tin xa thương quá chừng
Dáng gầy, vai nhỏ bảo đừng lo sao?

Cây trong đêm chỉ một màu
Phố đêm trắng lạnh đèn cao áp nhìn
Bỗng dưng thèm nến lung linh
Hồng bàn tay Nhỏ rung rinh mắt cười
Bỗng dưng nhớ quá một người
Người dưng?
Đâu phải, người thương dịu dàng!

Qua cầu gió lộng thênh thang
Xuýt xoa buốt giá, bàng hoàng thương nhau
Ước thầm mãi tận ngàn sau
Ủ đôi vai nhỏ nguyện trao cõi lòng
Để cho dù băng tuyết Đông
Đan đôi tay lại tình nồng ấm hơn

Qua cầu rét đậm từng cơn
Càng thương nhớ Nhỏ, càng cô đơn nhiều
Ừ xa để biết mình yêu
Gió mùa Đông dậy thủy triều tương tư
Thương em đến thiếu ngôn từ
Làm sao tả được ngất ngư mong chờ?

Trọn rừng cây nhánh bơ phờ
Chìm trong bóng tối vô bờ nhớ thương
Một mình xe lẫn trong sương
Dài vô tận mãi con đường tình ta
Mùa Đông chưa thấy cỏ hoa
Mai mùa Xuân đến mình là mùa Xuân

No comments: