Tội rừng lạnh run cành trơ trụi lá
Thương vầng dương trốn vội cuối trời xa
Gió hun hút hoàng hôn sao lo quá
Nhỏ ra về bên đó rét buốt da
Ngày rất lạ, dường như không có nắng
Mây điệp trùng nhắn gửi nỗi niềm chăng?
Căn phòng trọ một mình anh thầm lặng
Hạc giấy buồn giang cánh nhện tơ giăng
Sáng sương khói trời thướt tha áo trắng
Chợt lo thầm Nhỏ lạnh ngón búp măng
Thiên di hết chim trong rừng quạnh vắng
Nhìn phương em lớp lớp núi mây ngăn
Mây nặng quá là đà sa xuống cỏ
Bỏ ngàn thông mất gốc đứng chơ vơ
Anh tha thẫn chông chênh niềm nhớ Nhỏ
Thở ra thành sương khói mối ngu ngơ
Nhờ chút gió có về nơi Nhỏ ở
Chở hương Chanh thơm ngát quê nhà
Thương nhau quá, đôi mình còn cách trỡ
Nhớ nhiều hơn hoa Lý, nhớ thiệt mà
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment