Mưa mùa Đông
Từng dòng kỷ niệm
Chìm trong mưa cây khẳng khiu gầy
Bay về đâu màu Pense' tím
Trên công viên xác lá rơi đầy
Qua đây muôn hạt mưa phùn
Dưới khung trời xám giăng chùng màn mây
Mịt mờ bụi nước phủ vây
Rưng rưng lá cuối rồi đây cũng lìa
Xóa nhòa trời đất phân chia
Xóa ngày, xóa cảnh còn kia nỗi buồn
Mưa rơi, nước cũng về nguồn
Nhỏ ơi, tình nắm đừng buông nửa chừng
Thương nhau sao cứ ngập ngừng
Yêu nhau tha thiết xin đừng giấu nhau
Trời buông triệu hạt mưa mau
Nhỏ buông mái tóc ngạt ngào suối hương
Mưa phùn lãng đãng như sương
Dầm lâu xin chớ coi thường, ướt mem
Mỗi ngày thêm chút nhớ em
Tháng, năm chồng chất tình đem biển trào
Thái Bình Dương sóng dạt dào
Giọt mưa cộng lại thuở nào, Nhỏ ơi
Mưa phùn bay, giăng kín trời
Mưa bao nhiêu hạt bấy lời nhớ nhung
Mưa phùn ơi
Thương ngàn trùng
Mưa phùn lạnh để tương phùng ấm môi
Mưa phùn ơi
Nhớ bồi hồi
Mưa mùa Đông để không thôi nhớ Người
Nhớ tiếng "dạ"
Nhớ nụ cười...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment